Thập Niên 60: Đối Đầu Với Gia Đình Cực Phẩm
Chương 4:
Bạch Thủy Đàm
15/11/2024
Mang theo suy nghĩ ăn thêm một bát là bớt đi một bát của nhà họ Thẩm, Thẩm Tứ Nguyệt ăn xong bát cháo loãng như nước, định đi múc thêm bát nữa.
Bà cụ Vương luôn quản việc ăn uống trong nhà, thấy cô dám qua mặt bà ta tự ý múc cháo, liền giơ đũa lên quất vào tay cô đang vươn ra.
"Đồ ma đói đầu thai, ăn xong một bát chưa đủ còn muốn ăn thêm? Sao không ăn cho chết no luôn đi? Cả năm trời mày kiếm được bao nhiêu tiền? Còn mặt dày mày dạn đi xin thêm cơm?"
Giọng chửi bới chua ngoa của bà cụ Vương vang lên chát chúa.
Thẩm Tứ Nguyệt thật sự không thể nhịn nổi nữa, hôm nay sáng bị đánh, vừa ngồi ăn cơm lại bị đánh, ăn đến giữa chừng vẫn bị đánh, đến tượng đất cũng có lúc nổi nóng! Cô đặt bát xuống, định bụng sẽ bê cả thau cháo lên, đã không cho cô ăn thì ai cũng đừng hòng ăn, cô sẽ đổ hết đi.
Ngồi bên cạnh, Lý Hương thấy vậy, tưởng cô nghe lời bà cụ Vương, biết ngại rồi, liền đẩy cô đứng dậy vừa nói: “Ăn no rồi thì ra ngoài nhặt củi đi!”
Thẩm Tứ Nguyệt đang định nổi cáu, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Hương. Đây là mẹ ruột cô sao? Nửa bát cháo loãng như nước vừa rồi có thể làm một người lớn no bụng ư? Họ nghĩ cô là cá chắc? Có nước là sống được?
Nhưng Lý Hương vẫn tiếp tục đẩy cô ra, thúc giục cô mau đi.
Im lặng một lát, Thẩm Tứ Nguyệt đột nhiên bật cười, bình tĩnh đứng dậy phủi lại quần áo. Cô nhìn mọi người đang ngồi quanh bàn lớn nhà họ Thẩm: “Vâng, con ăn no rồi, con đi nhặt củi đây.”
Nói xong, cô không đợi ai lên tiếng, tự mình bước ra khỏi nhà chính.
Ngoài trời, gió lạnh đến mức khó thở nhưng Thẩm Tứ Nguyệt lại thấy trong lòng nhẹ nhõm. Cô vốn còn cảm giác áy náy khi chiếm thân xác của nguyên chủ, cảm giác như mình chiếm chỗ không phải của mình.
Cô từng nghĩ dù sao cũng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng cha mẹ của nguyên chủ, nhưng...
Nhưng bây giờ cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Một trận đòn, một bữa ăn, cô cũng đã nhìn thấu rồi. Nguyên chủ trong cái nhà này chẳng khác gì một kẻ đáng thương không ai yêu thương. Ngoài việc có thể bán đi để lấy chút tiền, có lẽ ngay cả khi chết cô ấy cũng sẽ bị người ta mắng là làm bẩn nhà họ.
Nhưng cô không phải là người để người khác giày vò, không phải là kẻ hèn nhát như nguyên chủ. Hôm nay những gì cô phải chịu coi như là trả nợ cho việc chiếm thân xác này. Cô thay nguyên chủ trả ơn sinh dưỡng, từ nay trở đi không còn nợ ai gì nữa.
Không phải lo nghĩ chuyện phụng dưỡng cha mẹ của nguyên chủ, đúng là hợp với ý cô.
Đi về phía nhà kho để lấy giỏ, đi ngang qua cửa sổ nhà chính, cô nghe thấy ông cụ Thẩm đang trách mắng bà cụ Vương.
“Dạo này bà chọc vào nó làm gì, cứ để yên cho nó gả đi, nhận tiền sính lễ mới là chuyện quan trọng, người lớn tuổi rồi mà còn không biết phân biệt chính phụ à?”
Bình thường, khi ông cụ Thẩm nói thì bà cụ Vương không dám cãi lại, nhưng lần này có lẽ vì con cháu đều có mặt, mụ cảm thấy mất mặt liền cãi lại: “Con nhãi chết tiệt đó sáng nay dám đẩy tôi, đúng là đồ sói mắt trắng, hồi nhỏ đáng lẽ phải ngâm vào thùng nước dìm chết nó đi.”
Ông cụ Thẩm sa sầm mặt: “Tôi không quan tâm bà làm loạn thế nào, nhưng đừng có đánh vào mặt, để người ta thấy có vết thương là không hay.”
Bà cụ Vương luôn quản việc ăn uống trong nhà, thấy cô dám qua mặt bà ta tự ý múc cháo, liền giơ đũa lên quất vào tay cô đang vươn ra.
"Đồ ma đói đầu thai, ăn xong một bát chưa đủ còn muốn ăn thêm? Sao không ăn cho chết no luôn đi? Cả năm trời mày kiếm được bao nhiêu tiền? Còn mặt dày mày dạn đi xin thêm cơm?"
Giọng chửi bới chua ngoa của bà cụ Vương vang lên chát chúa.
Thẩm Tứ Nguyệt thật sự không thể nhịn nổi nữa, hôm nay sáng bị đánh, vừa ngồi ăn cơm lại bị đánh, ăn đến giữa chừng vẫn bị đánh, đến tượng đất cũng có lúc nổi nóng! Cô đặt bát xuống, định bụng sẽ bê cả thau cháo lên, đã không cho cô ăn thì ai cũng đừng hòng ăn, cô sẽ đổ hết đi.
Ngồi bên cạnh, Lý Hương thấy vậy, tưởng cô nghe lời bà cụ Vương, biết ngại rồi, liền đẩy cô đứng dậy vừa nói: “Ăn no rồi thì ra ngoài nhặt củi đi!”
Thẩm Tứ Nguyệt đang định nổi cáu, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Hương. Đây là mẹ ruột cô sao? Nửa bát cháo loãng như nước vừa rồi có thể làm một người lớn no bụng ư? Họ nghĩ cô là cá chắc? Có nước là sống được?
Nhưng Lý Hương vẫn tiếp tục đẩy cô ra, thúc giục cô mau đi.
Im lặng một lát, Thẩm Tứ Nguyệt đột nhiên bật cười, bình tĩnh đứng dậy phủi lại quần áo. Cô nhìn mọi người đang ngồi quanh bàn lớn nhà họ Thẩm: “Vâng, con ăn no rồi, con đi nhặt củi đây.”
Nói xong, cô không đợi ai lên tiếng, tự mình bước ra khỏi nhà chính.
Ngoài trời, gió lạnh đến mức khó thở nhưng Thẩm Tứ Nguyệt lại thấy trong lòng nhẹ nhõm. Cô vốn còn cảm giác áy náy khi chiếm thân xác của nguyên chủ, cảm giác như mình chiếm chỗ không phải của mình.
Cô từng nghĩ dù sao cũng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng cha mẹ của nguyên chủ, nhưng...
Nhưng bây giờ cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Một trận đòn, một bữa ăn, cô cũng đã nhìn thấu rồi. Nguyên chủ trong cái nhà này chẳng khác gì một kẻ đáng thương không ai yêu thương. Ngoài việc có thể bán đi để lấy chút tiền, có lẽ ngay cả khi chết cô ấy cũng sẽ bị người ta mắng là làm bẩn nhà họ.
Nhưng cô không phải là người để người khác giày vò, không phải là kẻ hèn nhát như nguyên chủ. Hôm nay những gì cô phải chịu coi như là trả nợ cho việc chiếm thân xác này. Cô thay nguyên chủ trả ơn sinh dưỡng, từ nay trở đi không còn nợ ai gì nữa.
Không phải lo nghĩ chuyện phụng dưỡng cha mẹ của nguyên chủ, đúng là hợp với ý cô.
Đi về phía nhà kho để lấy giỏ, đi ngang qua cửa sổ nhà chính, cô nghe thấy ông cụ Thẩm đang trách mắng bà cụ Vương.
“Dạo này bà chọc vào nó làm gì, cứ để yên cho nó gả đi, nhận tiền sính lễ mới là chuyện quan trọng, người lớn tuổi rồi mà còn không biết phân biệt chính phụ à?”
Bình thường, khi ông cụ Thẩm nói thì bà cụ Vương không dám cãi lại, nhưng lần này có lẽ vì con cháu đều có mặt, mụ cảm thấy mất mặt liền cãi lại: “Con nhãi chết tiệt đó sáng nay dám đẩy tôi, đúng là đồ sói mắt trắng, hồi nhỏ đáng lẽ phải ngâm vào thùng nước dìm chết nó đi.”
Ông cụ Thẩm sa sầm mặt: “Tôi không quan tâm bà làm loạn thế nào, nhưng đừng có đánh vào mặt, để người ta thấy có vết thương là không hay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.