Thập Niên 60: Đối Đầu Với Gia Đình Cực Phẩm
Chương 5:
Bạch Thủy Đàm
15/11/2024
Thẩm Hồng Mai gắp một đũa dưa chua bỏ vào bát của bà cụ Vương: “Bà nội, ông nội cũng chỉ lo con nhóc đó lại gây chuyện gì làm hỏng việc cưới gả thôi, chẳng phải sẽ làm chậm trễ chuyện chú Ba lấy vợ sao?”
Nói xong, ả quay sang cười với Thẩm Thu Thụ: “Chú Ba ơi, khi nào thím Tiểu Cầm chịu gả qua thế ạ?”
“Haha, chỉ cần có tiền sính lễ đầy đủ, chọn ngày là cưới ngay thôi. Anh Hai này, sau này nếu tôi và Tiểu Cầm sinh được con trai, sẽ để một đứa qua ở với anh, nhà mình sẽ trọn vẹn.”
Nghĩ đến đứa con trai mềm mại, trên mặt vợ chồng Thẩm Hạ Thụ và Lý Hương cuối cùng cũng nở nụ cười.
Bà cụ Vương trong mắt đầy hình ảnh vui vẻ khi con trai út cưới vợ, mừng đến mức giọng cũng không kìm nén được.
Chị dâu cả Vương Tuệ Liên cũng góp lời: “Đợi Tiểu Cầm cưới về, chú Ba cũng thành gia lập thất, cha mẹ cuối cùng cũng có thể gác lại một mối lo lớn.”
“Đến khi thím Ba sinh thêm vài đứa cháu trai mập mạp, nhà chúng ta mới thật sự hòa thuận, sung túc!”
“Bà nội ơi, có phải trong sính lễ của thím Ba có mua một tấm vải không ạ? Bà cho cháu xin một mẩu nhé? Cháu muốn may khăn tay đỏ, được không?”
“Được, được, được, để lại cho cháu, đừng lắc nữa, bà già này bị cháu lắc đến rã xương rồi.”
Thẩm Hồng Mai vui vẻ khoác tay bà cụ Vương: “Bà nội còn lâu mới già, bà nhất định sống đến trăm tuổi!”
Cả nhà cười nói vui vẻ, bàn tán về số tiền bán Thẩm Tứ Nguyệt.
Nghe toàn bộ câu chuyện, Thẩm Tứ Nguyệt tức giận đến bật cười. Từng người đều tính toán trên người cô, hừ, ép cô vào đường cùng à, cô sẽ cầm dao rạch cổ từng người trong bọn họ.
Đeo giỏ lên lưng, cầm theo một con liềm, Thẩm Tứ Nguyệt bước ra khỏi sân nhà, theo ký ức của nguyên chủ, đi về hướng núi.
Vừa đi vừa lo lắng, cô nhất thời không nghĩ ra cách nào để rời khỏi cái nhà này.
Hazz, chủ yếu là trong túi cô chẳng có xu nào. Có tiền thì đi đâu cũng dễ, không có tiền thì đi đâu cũng khó khăn.
Vừa đi vừa nhặt nhạnh cành cây rơi ven đường bỏ vào giỏ, Thẩm Tứ Nguyệt càng thêm quyết tâm, nếu không có cách nào khác, cô sẽ trốn lên tàu hỏa.
Đi đâu tính đó, dù có chết ở ngoài kia cũng phải làm cho họ mất trắng mới được.
Nhưng nghĩ lại cô lại thấy khó xử, như vậy đi đâu cũng là kẻ không có hộ khẩu.
Cô đã thừa hưởng ký ức của Thẩm Tứ Nguyệt, biết rằng bây giờ đang là năm 1967, cả nước đang thực hiện chế độ kinh tế kế hoạch, đi lại phải có giấy giới thiệu.
Không có giấy, bị bắt lại là chuyện sớm muộn.
Má nó, cô đúng là xui xẻo hết chỗ nói mà.
Nói xong, ả quay sang cười với Thẩm Thu Thụ: “Chú Ba ơi, khi nào thím Tiểu Cầm chịu gả qua thế ạ?”
“Haha, chỉ cần có tiền sính lễ đầy đủ, chọn ngày là cưới ngay thôi. Anh Hai này, sau này nếu tôi và Tiểu Cầm sinh được con trai, sẽ để một đứa qua ở với anh, nhà mình sẽ trọn vẹn.”
Nghĩ đến đứa con trai mềm mại, trên mặt vợ chồng Thẩm Hạ Thụ và Lý Hương cuối cùng cũng nở nụ cười.
Bà cụ Vương trong mắt đầy hình ảnh vui vẻ khi con trai út cưới vợ, mừng đến mức giọng cũng không kìm nén được.
Chị dâu cả Vương Tuệ Liên cũng góp lời: “Đợi Tiểu Cầm cưới về, chú Ba cũng thành gia lập thất, cha mẹ cuối cùng cũng có thể gác lại một mối lo lớn.”
“Đến khi thím Ba sinh thêm vài đứa cháu trai mập mạp, nhà chúng ta mới thật sự hòa thuận, sung túc!”
“Bà nội ơi, có phải trong sính lễ của thím Ba có mua một tấm vải không ạ? Bà cho cháu xin một mẩu nhé? Cháu muốn may khăn tay đỏ, được không?”
“Được, được, được, để lại cho cháu, đừng lắc nữa, bà già này bị cháu lắc đến rã xương rồi.”
Thẩm Hồng Mai vui vẻ khoác tay bà cụ Vương: “Bà nội còn lâu mới già, bà nhất định sống đến trăm tuổi!”
Cả nhà cười nói vui vẻ, bàn tán về số tiền bán Thẩm Tứ Nguyệt.
Nghe toàn bộ câu chuyện, Thẩm Tứ Nguyệt tức giận đến bật cười. Từng người đều tính toán trên người cô, hừ, ép cô vào đường cùng à, cô sẽ cầm dao rạch cổ từng người trong bọn họ.
Đeo giỏ lên lưng, cầm theo một con liềm, Thẩm Tứ Nguyệt bước ra khỏi sân nhà, theo ký ức của nguyên chủ, đi về hướng núi.
Vừa đi vừa lo lắng, cô nhất thời không nghĩ ra cách nào để rời khỏi cái nhà này.
Hazz, chủ yếu là trong túi cô chẳng có xu nào. Có tiền thì đi đâu cũng dễ, không có tiền thì đi đâu cũng khó khăn.
Vừa đi vừa nhặt nhạnh cành cây rơi ven đường bỏ vào giỏ, Thẩm Tứ Nguyệt càng thêm quyết tâm, nếu không có cách nào khác, cô sẽ trốn lên tàu hỏa.
Đi đâu tính đó, dù có chết ở ngoài kia cũng phải làm cho họ mất trắng mới được.
Nhưng nghĩ lại cô lại thấy khó xử, như vậy đi đâu cũng là kẻ không có hộ khẩu.
Cô đã thừa hưởng ký ức của Thẩm Tứ Nguyệt, biết rằng bây giờ đang là năm 1967, cả nước đang thực hiện chế độ kinh tế kế hoạch, đi lại phải có giấy giới thiệu.
Không có giấy, bị bắt lại là chuyện sớm muộn.
Má nó, cô đúng là xui xẻo hết chỗ nói mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.