Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 7: Không Gian Riêng Tư. (2)
Đào Hoa Lộ
17/03/2022
Đây vẫn chưa phải là điều khủng khiếp nhất, điều khủng khiếp nhất chính là có một vài cán bộ cơ sở không chịu khai man lên quá nhiều, liền bị hạ cấp gấp đôi, hơn nữa con bị chụp cái mác cất giấu sản lượng, yêu cầu lục soát tài sản cá nhân, rất nhiều đội lục soát lương thực vọt vào trong nhà từng hộ nông dân, lục tung từng cái thùng từng cái hộp, tất cả những cái hầm, và kho chứa dưới giường đất đều phải bị lục soát qua, một hạt lúa cũng đừng hòng có thể giấu được. Còn có các loại đại hội, yêu cầu quyên góp lương thực yêu nước, dâng tặng lễ vật cho người này, dâng tặng lễ vật cho người kia, nếu không có lương thực thì thậm chí ngay cả bông gòn trong chiếc áo bông cũng bị xé móc ra. Sau khi ngọn gió che giấu sản lượng qua đi thì lại đến phong trào Tứ Thanh, cứ một vụ tiếp một vụ, thẳng đến năm 1963 thì cuộc sống sản xuất mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, sau đó là đến năm 1966.
Đương nhiên, những việc này xảy ra ở các khu vực khác nhau thì cũng sẽ có nhiều biểu hiện khác nhau, cũng không phải nơi nó cũng đều tàn bạo như vậy.
Nhưng Mạc Như cũng không dám bất cẩn, nhỡ đâu bị dính một chút tàn bào kia thì cũng đủ khiến cho bọn họ chết không toàn thây.
Cô cũng từng nghe mấy người bà nội bà ngoại nói qua, thời điểm nạn đói xảy ra thì tất cả vỏ cây, cỏ dại có thể ăn được đều cho vào bụng, thậm chí có người còn ăn cả than và đất trắng! Chính vào lúc này là danh từ rau dưa thay thế xuất hiện, nhưng lúa thóc còn không có ăn thì lấy đâu ra rau dưa? Có một điều đương nhiên là sản xuất lúa thóc cho ra năng suất cao hơn là trồng mấy loại rau dưa tào lao kia, vào lúc này rồi còn ai quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng?
Rau dưa thay thế, trên thực tế chính là cùi ngô đã tách hạt phơi khô và xay cùng với xương, cũng như vỏ đậu, lá khoai lang, dây khoai lang, thân cây ngô, thậm chí cả rơm lúa mì, thân cây rơm, v.v., tất cả đều được xay và xay, cộng với ít bún đậu, bún miến, mì khoai lang chất thành từng tổ, ăn vào làm bụng no căng nhưng chẳng có chút dinh dưỡng nào.
Cho nên tất cả bọn họ đều bị bệnh phù nề, cuối cùng rất nhiều người chết đi.
Đương nhiên cũng không ít người chết đói, bà ngoại nói rằng hàng xóm của bà có vài nhà đều bị tuyệt hậu, em út của bà cũng chết vì đói. Gia đình bà nội thì tốt hơn, ít ra cũng không có thảm như nhà bà ngoại, tuy rằng cả nhà bà nói cũng chịu đói nhưng lại không có một ai bị đói chết, ước chừng có liên quan đến việc sau này gia đình bà được ăn lương thực cung ứng.
"Bọn trẻ con cũng ăn lá khoai, dây khoai, cây đậu phộng non… những thứ không có dinh để lấp bụng, nhưng ăn vào đi không ra, bụng trướng lên như đá…”
…
Khi còn nhỏ cô còn ngây thơ hỏi vì sao lại không bắt cá ăn, vì sao lại không lên núi hái nấm bắt lợn rừng.
Nếp nhăn tung hoành trên mặt bà nội đã không còn vẻ bi thương, "Cháu à, không phải nơi nào cũng có núi, có sông, nơi bọn bà sống lúc đó không có núi cũng không có nước bao quanh, năm được mùa Xuân Thu đều có hạn hán, thời điểm chịu khổ thật sự chính là bị mấy cóc trong sông nhảy lên ăn sạch mùa màn. Thời điện nạn châu chấu, giấy dán cửa sổ đều bị gặm sạch, mấy đứa nhỏ cũng bị cắn…”
Cô vô tình nghe được từ một người khác về chuyện còn khủng bố hơn mà bà ngoại chưa kể, sau khi nghe xong cả người đều không thoải mái, cô cảm thấy loại chuyện này chỉ có thể xuất hiện ở cổ đại.
Cho nên, cô đã cố gắng hết sức tránh né về những câu chuyện vào đoạn thời gian đó, rất ít khi chạm vào, cũng chưa bao giờ từng nghĩ rằng chính mình lại xuyên không đến nơi này.
Cô không muốn chết đói! Không muốn chết vì mắc bệnh phù nề! Không muốn ăn rau dưa thay thế! Không muốn ăn lá khoai lang bị táo bón đến mức trướng nổ bụng!
…
Cô muốn ăn no, ăn mì hảo hạng, ăn rau xanh, ăn trái cây, ăn thịt!
Cho nên, Mạc Như, ngươi phải cố lên, vì để có thể ăn thịt ăn mì, ngươi cũng phải nỗ lực a!
Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, ngẫm lại thật kỹ, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Lục soát lương thực thì tìm cách dự trữ lương trong không gian, các loại lương thực đặc biệt là đậu nành có thể bổ sung chất đạm, ăn vào sẽ không bị bệnh phù nề, nhất định phải trữ đủ số lượng. Mình cũng phải tìm kiếm một vài loại thịt, không có thịt thì cơ thể cũng không chịu đựng nổi. Còn có rau dưa trái cây, có thể bổ sung các loại vitamin, đều phải cất chứa một ít.
Tốt nhất là phải dự bị một ít đồ nấu chín khẩn cấp, bởi vì sau này ngay cả nồi cũng bị thu đi, nếu nhà ai dám thổi lửa thì sẽ có người đi vào lấy nồi mang đi.
Đương nhiên cũng phải nghĩ cách tàng trữ một vài cái nồi, tốt nhất trữ mấy cái nồi nhỏ.
Đương nhiên, những việc này xảy ra ở các khu vực khác nhau thì cũng sẽ có nhiều biểu hiện khác nhau, cũng không phải nơi nó cũng đều tàn bạo như vậy.
Nhưng Mạc Như cũng không dám bất cẩn, nhỡ đâu bị dính một chút tàn bào kia thì cũng đủ khiến cho bọn họ chết không toàn thây.
Cô cũng từng nghe mấy người bà nội bà ngoại nói qua, thời điểm nạn đói xảy ra thì tất cả vỏ cây, cỏ dại có thể ăn được đều cho vào bụng, thậm chí có người còn ăn cả than và đất trắng! Chính vào lúc này là danh từ rau dưa thay thế xuất hiện, nhưng lúa thóc còn không có ăn thì lấy đâu ra rau dưa? Có một điều đương nhiên là sản xuất lúa thóc cho ra năng suất cao hơn là trồng mấy loại rau dưa tào lao kia, vào lúc này rồi còn ai quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng?
Rau dưa thay thế, trên thực tế chính là cùi ngô đã tách hạt phơi khô và xay cùng với xương, cũng như vỏ đậu, lá khoai lang, dây khoai lang, thân cây ngô, thậm chí cả rơm lúa mì, thân cây rơm, v.v., tất cả đều được xay và xay, cộng với ít bún đậu, bún miến, mì khoai lang chất thành từng tổ, ăn vào làm bụng no căng nhưng chẳng có chút dinh dưỡng nào.
Cho nên tất cả bọn họ đều bị bệnh phù nề, cuối cùng rất nhiều người chết đi.
Đương nhiên cũng không ít người chết đói, bà ngoại nói rằng hàng xóm của bà có vài nhà đều bị tuyệt hậu, em út của bà cũng chết vì đói. Gia đình bà nội thì tốt hơn, ít ra cũng không có thảm như nhà bà ngoại, tuy rằng cả nhà bà nói cũng chịu đói nhưng lại không có một ai bị đói chết, ước chừng có liên quan đến việc sau này gia đình bà được ăn lương thực cung ứng.
"Bọn trẻ con cũng ăn lá khoai, dây khoai, cây đậu phộng non… những thứ không có dinh để lấp bụng, nhưng ăn vào đi không ra, bụng trướng lên như đá…”
…
Khi còn nhỏ cô còn ngây thơ hỏi vì sao lại không bắt cá ăn, vì sao lại không lên núi hái nấm bắt lợn rừng.
Nếp nhăn tung hoành trên mặt bà nội đã không còn vẻ bi thương, "Cháu à, không phải nơi nào cũng có núi, có sông, nơi bọn bà sống lúc đó không có núi cũng không có nước bao quanh, năm được mùa Xuân Thu đều có hạn hán, thời điểm chịu khổ thật sự chính là bị mấy cóc trong sông nhảy lên ăn sạch mùa màn. Thời điện nạn châu chấu, giấy dán cửa sổ đều bị gặm sạch, mấy đứa nhỏ cũng bị cắn…”
Cô vô tình nghe được từ một người khác về chuyện còn khủng bố hơn mà bà ngoại chưa kể, sau khi nghe xong cả người đều không thoải mái, cô cảm thấy loại chuyện này chỉ có thể xuất hiện ở cổ đại.
Cho nên, cô đã cố gắng hết sức tránh né về những câu chuyện vào đoạn thời gian đó, rất ít khi chạm vào, cũng chưa bao giờ từng nghĩ rằng chính mình lại xuyên không đến nơi này.
Cô không muốn chết đói! Không muốn chết vì mắc bệnh phù nề! Không muốn ăn rau dưa thay thế! Không muốn ăn lá khoai lang bị táo bón đến mức trướng nổ bụng!
…
Cô muốn ăn no, ăn mì hảo hạng, ăn rau xanh, ăn trái cây, ăn thịt!
Cho nên, Mạc Như, ngươi phải cố lên, vì để có thể ăn thịt ăn mì, ngươi cũng phải nỗ lực a!
Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, ngẫm lại thật kỹ, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Lục soát lương thực thì tìm cách dự trữ lương trong không gian, các loại lương thực đặc biệt là đậu nành có thể bổ sung chất đạm, ăn vào sẽ không bị bệnh phù nề, nhất định phải trữ đủ số lượng. Mình cũng phải tìm kiếm một vài loại thịt, không có thịt thì cơ thể cũng không chịu đựng nổi. Còn có rau dưa trái cây, có thể bổ sung các loại vitamin, đều phải cất chứa một ít.
Tốt nhất là phải dự bị một ít đồ nấu chín khẩn cấp, bởi vì sau này ngay cả nồi cũng bị thu đi, nếu nhà ai dám thổi lửa thì sẽ có người đi vào lấy nồi mang đi.
Đương nhiên cũng phải nghĩ cách tàng trữ một vài cái nồi, tốt nhất trữ mấy cái nồi nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.