Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Dịch)
Chương 8: Không Gian Riêng Tư. (3)
Đào Hoa Lộ
17/03/2022
Còn có cây cối của từng nhà cũng đều bị chặt mang đi luyện thép, nếu là như vậy, tốt nhất là có thể kiếm cớ để chặt cái cây trong nhà trước rồi mang đi giấu.
Bà ngoại còn kể cho cô nghe, có một vài nơi không có núi đồi rừng cây, mọi người đều thiếu củi để nhóm lửa, cuối cùng, tuy rằng còn chút lương thực nhưng lại không có lửa nấu cơm, trong lúc rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng khoai lang khô đốt phía dưới nấu khoai lang khô trong nồi, tưởng tượng giống như là tự xẻo thịt vậy.
Cho nên cô còn phải nghĩ cách chứa củi! Với vô, một cây củi lửa cũng là một vật có giá trị, đều có thể tích góp lại!
Quyết định của mẹ chồng quả thật là vô cùng sáng suốt, nếu mỗi ngày cô đều cần thiết phải đi làm việc, vậy thì làm gì có thời gian để làm những việc này?
…
"Ò ó o o!” Con gà trống cất tiếng gáy vang trời, vậy là trời đã sáng. Bên ngoài vang lên tiếng gà trống gáy sáng, gà mái đẻ trứng cục cục tác, cùng với tiếng chim cu kêu cu cu vì đói bụng.
Mạc Như chợt giật mình tỉnh giấc, vội vàng mở mắt ra nhìn xung quanh, vẫn là những vách tường đất tối tăm, mái phên bám khói đen thui, còn cả tấm chăn bông vừa nặng nề vừa cũ kỹ… Đúng thật là xuyên không, không phải nằm mơ!
Chu Dũ thức dậy lúc trời còn chưa sáng, lúc ấy anh hôn hôn cô và bảo cô tiếp tục ngủ, anh đi gánh nước giúp Trương Thúy Hoa tưới vườn rau.
Mạc Như vuốt bụng, sau đó lại thử thử không gian của mình, ừ, vẫn là như vậy, không có lớn thêm ra cũng không có biến mất đi, đồ vật thu vào lấy ra một cách tự nhiên, thật tốt!
Cô vừa lật người vừa ngâm nga một bài hát, lúc xoay sang nhìn lên bệ cửa sổ sắc mặt thay đổi một chút, nhanh chóng leo xuống giường tìm quần áo của mình mặc vào.
Chiếc áo khoác bông màu đỏ cũ nát đến phát hôi, phía dưới cũng có một chiếc quần bông đen xì, toàn là những mảnh chắp vá chồng chất lên nhau, trên người cô chỉ có một chiếc áo lót cũ nát cùng một cái quần đùi, thậm chí áo thun, quần dài đều không có, chỉ đành phải mặc mỗi áo khoác bông quần bông.
Tuy rằng bên ngoài đã hừng đông, nhưng trong phòng vẫn là một mảnh tối tăm, đặc biệt mặt đất là đất bùn nén lại càng đen tuyền, cô cúi đầu tìm không ra giày, đành phải vịn giường đất lấy chân đưa qua đưa lại trên mặt đất, rốt cuộc cũng tìm được giày của mình giày… Giày rơm.
Cô phát hiện, tuy rằng không có ký ức của Mạc Sỏa Ni, nhưng lại nhận biết được một số đồ vật một cách vô căn cứ, ví dụ mái nhà bằng phên ám khói kia là từ những thân cây cao lương (rơm cao lương) buộc lại, giày rơm này được gọi là bồ vớ, được bệnh từ cây hương bồ, bên trong còn lót một ít cây cỏ mềm mại, đây chính là thứ cô dựa vào để trải qua mùa đông.
Mặc dù chưa hoàn toàn thích nghi về mặt tâm lý, nhưng thân thể này không phải dạng tiểu thư kiều quý gì, đã quen với cuộc sống nghèo khó, cho nên Mạc Như cũng không cảm thấy khổ sở.
Cô cố gắng làm cho bản thân mình chỉnh tề một chút, mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài là phòng chính cũng là phòng bếp, dân bản xứ gọi là môn đăng.
Phòng chính trông có vẻ chật chội bởi vì chất nhiều đồ đạc. Bên tay trái là một cái vại sành màu đen, với từng đường vân ngói kẻ sọc, nắp lu được đậy bằng một tấm cao lương cán chặt, bên trên còn để một cái gáo hồ lô. Bên tay phải là bếp ở phía tây, cách đó một bước lại là bếp ở phía đông. Cửa sổ sau lưng ở phía bắc được đóng lại, phía dưới là một cái vại cao gần đến ngực cô, đoán chừng bên trong đựng gạo. Đi qua khỏi cái vại là một cái bàn màu đen, bên dưới có các thanh kệ để đựng chén bát và mấy thứ đựng thức ăn khác, được che bằng một tấm rèm hoa màu xanh và trắng. Bên cạnh còn có một gốc cây, phía trên có đặt một cái thớt hình tròn.
Ngoài ra, trên bếp và ống bễ cũng có đóng một vài cây đinh chêm bằng gỗ để kê vài tấm ván làm kệ, phía trên có đặt một ống đũa, vá bới cơm và muỗng cũng được cắm vào đó, cùng với những vật dụng khác trong bếp. Phía sau bếp còn đặt một cái chum sành màu đen đỏ cùng với một bầu hồ lô bụng bự có nắp, không biết bên trong chứa thứ gì.
Toàn bộ căn nhà ở đều bị ám khói đen thui, trên các góc tường có vài chùm tơ nhện dài bám khói đen kịt, thỉnh thoảng đong thưa khi có gió thổi qua.
Cô tìm một vòng cũng không phát hiện được có cái gì để cô có thể giấu đi.
Xem ra, muốn cất giấu lương thực cùng dụng cụ mà không để một ai hay biết thì chỉ có thể dọn ra ngoài ở riêng cùng với Chu Minh Dũ.
Ở riêng?!
Cô mới tỉnh táo lại liền muốn dọn ra ở riêng, không biết là mẹ chồng có bóp chết cô hay không, nhiệm vụ quang vinh gian khổ như thế đành phải giao cho đồng chí Chu Dũ.
Bà ngoại còn kể cho cô nghe, có một vài nơi không có núi đồi rừng cây, mọi người đều thiếu củi để nhóm lửa, cuối cùng, tuy rằng còn chút lương thực nhưng lại không có lửa nấu cơm, trong lúc rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng khoai lang khô đốt phía dưới nấu khoai lang khô trong nồi, tưởng tượng giống như là tự xẻo thịt vậy.
Cho nên cô còn phải nghĩ cách chứa củi! Với vô, một cây củi lửa cũng là một vật có giá trị, đều có thể tích góp lại!
Quyết định của mẹ chồng quả thật là vô cùng sáng suốt, nếu mỗi ngày cô đều cần thiết phải đi làm việc, vậy thì làm gì có thời gian để làm những việc này?
…
"Ò ó o o!” Con gà trống cất tiếng gáy vang trời, vậy là trời đã sáng. Bên ngoài vang lên tiếng gà trống gáy sáng, gà mái đẻ trứng cục cục tác, cùng với tiếng chim cu kêu cu cu vì đói bụng.
Mạc Như chợt giật mình tỉnh giấc, vội vàng mở mắt ra nhìn xung quanh, vẫn là những vách tường đất tối tăm, mái phên bám khói đen thui, còn cả tấm chăn bông vừa nặng nề vừa cũ kỹ… Đúng thật là xuyên không, không phải nằm mơ!
Chu Dũ thức dậy lúc trời còn chưa sáng, lúc ấy anh hôn hôn cô và bảo cô tiếp tục ngủ, anh đi gánh nước giúp Trương Thúy Hoa tưới vườn rau.
Mạc Như vuốt bụng, sau đó lại thử thử không gian của mình, ừ, vẫn là như vậy, không có lớn thêm ra cũng không có biến mất đi, đồ vật thu vào lấy ra một cách tự nhiên, thật tốt!
Cô vừa lật người vừa ngâm nga một bài hát, lúc xoay sang nhìn lên bệ cửa sổ sắc mặt thay đổi một chút, nhanh chóng leo xuống giường tìm quần áo của mình mặc vào.
Chiếc áo khoác bông màu đỏ cũ nát đến phát hôi, phía dưới cũng có một chiếc quần bông đen xì, toàn là những mảnh chắp vá chồng chất lên nhau, trên người cô chỉ có một chiếc áo lót cũ nát cùng một cái quần đùi, thậm chí áo thun, quần dài đều không có, chỉ đành phải mặc mỗi áo khoác bông quần bông.
Tuy rằng bên ngoài đã hừng đông, nhưng trong phòng vẫn là một mảnh tối tăm, đặc biệt mặt đất là đất bùn nén lại càng đen tuyền, cô cúi đầu tìm không ra giày, đành phải vịn giường đất lấy chân đưa qua đưa lại trên mặt đất, rốt cuộc cũng tìm được giày của mình giày… Giày rơm.
Cô phát hiện, tuy rằng không có ký ức của Mạc Sỏa Ni, nhưng lại nhận biết được một số đồ vật một cách vô căn cứ, ví dụ mái nhà bằng phên ám khói kia là từ những thân cây cao lương (rơm cao lương) buộc lại, giày rơm này được gọi là bồ vớ, được bệnh từ cây hương bồ, bên trong còn lót một ít cây cỏ mềm mại, đây chính là thứ cô dựa vào để trải qua mùa đông.
Mặc dù chưa hoàn toàn thích nghi về mặt tâm lý, nhưng thân thể này không phải dạng tiểu thư kiều quý gì, đã quen với cuộc sống nghèo khó, cho nên Mạc Như cũng không cảm thấy khổ sở.
Cô cố gắng làm cho bản thân mình chỉnh tề một chút, mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài là phòng chính cũng là phòng bếp, dân bản xứ gọi là môn đăng.
Phòng chính trông có vẻ chật chội bởi vì chất nhiều đồ đạc. Bên tay trái là một cái vại sành màu đen, với từng đường vân ngói kẻ sọc, nắp lu được đậy bằng một tấm cao lương cán chặt, bên trên còn để một cái gáo hồ lô. Bên tay phải là bếp ở phía tây, cách đó một bước lại là bếp ở phía đông. Cửa sổ sau lưng ở phía bắc được đóng lại, phía dưới là một cái vại cao gần đến ngực cô, đoán chừng bên trong đựng gạo. Đi qua khỏi cái vại là một cái bàn màu đen, bên dưới có các thanh kệ để đựng chén bát và mấy thứ đựng thức ăn khác, được che bằng một tấm rèm hoa màu xanh và trắng. Bên cạnh còn có một gốc cây, phía trên có đặt một cái thớt hình tròn.
Ngoài ra, trên bếp và ống bễ cũng có đóng một vài cây đinh chêm bằng gỗ để kê vài tấm ván làm kệ, phía trên có đặt một ống đũa, vá bới cơm và muỗng cũng được cắm vào đó, cùng với những vật dụng khác trong bếp. Phía sau bếp còn đặt một cái chum sành màu đen đỏ cùng với một bầu hồ lô bụng bự có nắp, không biết bên trong chứa thứ gì.
Toàn bộ căn nhà ở đều bị ám khói đen thui, trên các góc tường có vài chùm tơ nhện dài bám khói đen kịt, thỉnh thoảng đong thưa khi có gió thổi qua.
Cô tìm một vòng cũng không phát hiện được có cái gì để cô có thể giấu đi.
Xem ra, muốn cất giấu lương thực cùng dụng cụ mà không để một ai hay biết thì chỉ có thể dọn ra ngoài ở riêng cùng với Chu Minh Dũ.
Ở riêng?!
Cô mới tỉnh táo lại liền muốn dọn ra ở riêng, không biết là mẹ chồng có bóp chết cô hay không, nhiệm vụ quang vinh gian khổ như thế đành phải giao cho đồng chí Chu Dũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.