Thập Niên 60: Mỹ Nhân Kiều Diễm Mềm Mại Trồng Trọt Trên Đảo

Chương 50:

Mộ Hạ Y

14/11/2024

Chi Chi hơi hối hận, với thói quen suy nghĩ của người hiện đại, cô luôn nghĩ rằng đến siêu thị lúc nào cũng có thịt đầy đủ. Nhưng cô quên rằng thời đại này mọi thứ đều phải mua bằng phiếu là vì nguồn cung khan hiếm. Nên những người có phiếu và cần mua thịt đều tranh thủ đến sớm để mua…

Lúc này có hai người khác cũng đến mua thịt. Một người có phiếu thịt mười cân, mua nguyên bộ lòng heo nặng tầm hai, ba chục cân, và trả thêm tiền. Người còn lại có phiếu một cân thịt, mua mấy miếng thịt dính xương, và vì chưa đủ trọng lượng, chú bán thịt cho luôn cái đuôi lợn.

Vậy là, ở quầy thịt chỉ còn lại cái đầu heo to.

Nhìn cũng khoảng hai mươi cân.

Không chỉ Chi Chi mà cả La Binh và Phong Phong đều bối rối, không biết phải làm sao.

Phong Phong thốt lên, “Thế là tiêu rồi!”

La Binh đề nghị, “Chị ơi, hay chúng ta đạp xe sang thị trấn bên xem còn thịt không…”

Hoặc gom thêm vài phiếu thịt nữa để đủ mua cái đầu heo hai mươi cân này?

Nhưng La Binh cũng không dám tự quyết.

Dù sao chị Chi Chi vẫn chưa nói gì mà.

Chú bán thịt ngậm điếu thuốc nói: “Giờ cũng ba giờ hơn rồi, bốn rưỡi là quầy đóng cửa. Thịt ở thị trấn bên cũng hết giờ vào lúc đó, các cháu qua đó… cũng chẳng còn gì đâu!”

Chi Chi buồn bã cúi đầu.

Chú bán thịt nhìn trời, nhìn đất, lại nhìn xung quanh…

Đã muộn thế này rồi, rau ở các quầy hàng cũng không còn nhiều, hầu như chẳng còn ai.

Chú nháy mắt với Chi Chi, “Này, cô bé, đưa chú xem phiếu thịt của cháu nào!”

Chi Chi ngẩn người, bỗng hiểu ra.

Cô liền đưa phiếu qua.

Chú bán thịt xem qua rồi bỏ phiếu thịt năm cân vào hộp của mình, sau đó hỏi Chi Chi: “Muốn cắt tai không?”

Phong Phong và La Binh vẫn chưa hiểu ra…

Chi Chi đáp: “Có ạ! Chú ơi, làm ơn giúp cháu lọc phần thịt mặt ra được không?”

Chú lấy một dụng cụ trông kỳ lạ, bật lên một tiếng “bùm” với tia lửa lóe sáng. Chi Chi giật mình lùi lại vài bước. Rồi cô trông thấy chú dùng dụng cụ đó hơ qua đầu heo, sau đó dùng dao cạo lớp cháy đen bên ngoài…

Chi Chi không hiểu chú đang làm gì, nhưng thấy Phong Phong và La Binh không nói gì, nên cô cũng im lặng.

Chú làm rất nhanh, chỉ vài động tác là xử lý xong đầu heo, cắt rời một bên tai và lọc phần thịt mặt ra. Vì Chi Chi đến mua thịt, nên có thể dùng dây thừng buộc phần thịt để xách về. Nhưng đầu heo thì không dễ xách, nên chú tặng cô một bao tải.

Chi Chi rất biết ơn chú, lấy một bên tai heo ra đặt lại lên bàn, “Hôm nay cảm ơn chú nhiều ạ!”



— Cô chỉ dùng phiếu thịt năm cân, mà lại mua được một cái đầu heo nặng hai mươi cân. Đương nhiên cũng vì chú bán thịt muốn về sớm, nhưng cô vẫn là người hưởng lợi, nên tặng chú một bên tai heo cũng chẳng sao.

Chú rất vui, lén cất tai heo đi rồi hạ giọng nói: “Cô bé, lần sau muốn mua thịt gì, cứ nói trước một ngày, chú sẽ giữ lại cho.”

Chi Chi cười, kéo La Binh lại gần, “Chú ơi, đây là em họ cháu, La Binh. Nếu sau này cháu cần mua thịt, cháu sẽ để em ấy đến!”

Chú bán thịt nhìn La Binh một cái, ngậm điếu thuốc rồi nói: “La Binh hả, chú nhận ra… À đúng rồi, anh cháu vẫn ổn chứ?”

La Binh nhìn Chi Chi một cái rồi nói: “Chị họ cháu đến giúp vài ngày, cháu và anh cháu sẽ… sẽ ổn thôi…”

Chú bán thịt bảo: “Sau này có chuyện gì cứ nói, tụi cháu vẫn còn là trẻ con, đừng tự mình gánh vác hết. Hàng xóm láng giềng là để giúp đỡ nhau khi cần, biết chưa?”

La Binh hít mũi, mắt rưng rưng gật đầu.

Ba người khiêng một cái đầu heo và một bao bột mì về nhà La.

La Binh phấn khởi kể cho anh trai nghe chuyện đổi phiếu, mua thịt hôm nay, còn đưa cho anh một chồng phiếu đủ loại!

La Quân nghe chuyện chỉ cần dùng phiếu năm cân thịt và ít tiền mà đổi được cả cái đầu heo, lại còn thấy đủ loại phiếu dày cộm trong tay…

Anh sững sờ.

Trời ơi!

Vận may… cũng tốt quá chừng!

Chi Chi cười nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu làm bánh bao nhân thịt thôi! Nhưng nói trước là… chị không biết làm gì hết, chỉ có thể giúp vài việc lặt vặt thôi!”

La Binh nghĩ thầm, chị Chi Chi thông minh thế, làm sao có chuyện gì mà chị ấy không biết chứ?

Chắc chắn là khiêm tốn thôi.

Vì vậy, cậu khách sáo nói: “Em cũng không biết làm gì, mọi thứ đều nghe chị chỉ bảo.”

Phong Phong biết rõ tay nghề của em mình đến đâu, việc buôn bán thì phải nhờ Chi Chi, nhưng khi động tay làm việc thì phải dựa vào cô.

Vì vậy, cô chủ động nói: “Ban đầu chúng ta định làm bánh bao nhân thịt heo và hành lá, nhưng không mua được thịt heo, lại lấy được đầu heo… Mà cách chế biến đầu heo lại khác, chắc phải làm thịt kho. Vậy bánh bao nhân thịt heo hành lá sẽ thành bánh bao nhân thịt kho. Đã kho thì phải có quế, thì là, hoa hồi, thảo quả, những loại gia vị cần dùng.”

Nhà La Binh cũng không có mấy thứ này.

Nhưng cậu nhớ lời chú bán thịt, bèn thì thầm với anh: “Anh, em đi mượn ít gia vị về nhé?”

La Quân cau mày.

Hai năm trước, một trận lụt trăm năm có một xảy ra, ba mẹ họ nghe theo lời kêu gọi đi chống lũ giữa đêm, nhưng không bao giờ trở về nữa. Chính phủ có trợ cấp một khoản tiền, nhưng họ hàng ở quê nghe tin kéo đến làm loạn, nói rằng ba mẹ nợ tiền họ. Họ không chỉ lấy hết số tiền trợ cấp, mà còn mang đi tất cả đồ đạc và những thứ có giá trị trong nhà để gán nợ, thậm chí còn buông lời ác ý rằng số tiền và đồ đạc đó vẫn chưa đủ, sau này đời đời kiếp kiếp anh em họ phải làm trâu làm ngựa trả nợ.

Khi đó, hàng xóm đều sợ đám họ hàng như côn đồ ác quỷ, không một ai dám đứng ra giúp đỡ. Mặc cho bọn chúng đánh anh em cậu đến nửa sống nửa chết trước linh cữu cha mẹ, sau đó bỏ đi mà chẳng mảy may áy náy…



Kể từ lúc đó, La Quân đã hạ quyết tâm, dù sau này có phải làm việc đến chết, đói đến chết, anh cũng tuyệt đối không bao giờ cầu cứu những người vô tình vô nghĩa này.

Bây giờ, em trai lại đề xuất…

Chi Chi không biết hoàn cảnh của anh em họ La, cô chỉ đơn thuần nói: “Binh Binh, khi đi mượn đồ, đừng đến tay không. Ở đây chúng ta có ít hành tươi mới cắt, em mang một ít đi tặng lại người ta.”

La Binh đồng ý rồi gọi thêm một tiếng: “Anh?”

La Quân cảm thấy khó xử.

Nhưng nghĩ đến việc đã chuẩn bị đủ mọi thứ, chỉ còn thiếu gia vị để ướp thịt…

Do dự một lúc, cuối cùng anh cũng gật đầu.

La Binh vui mừng cầm một nắm hành rồi chạy ra khỏi cửa.

Phong Phong bắt đầu rửa sạch phần da của cái đầu heo.

—Cả cái đầu heo nặng khoảng hai mươi cân, nhưng xương nhiều thịt ít, tỷ lệ thịt chỉ chiếm khoảng ba đến bốn phần mười. Chừng năm cân thịt chắc là đủ, nhưng thịt đầu heo đa phần là da nhiều chất keo, ít sợi, có lẽ phải lấy tới sáu, bảy cân mới đủ.

La Binh nhanh chóng quay về, trong tay ôm một cái bát, bên trong là quế, thì là, hoa hồi, thảo quả; còn tay kia xách thêm một chai xì dầu.

“Anh, tất cả đều là bác Triệu cho, bà nói không cần trả lại gia vị… đến lúc chỉ cần trả bát và chai xì dầu thôi.” La Binh nói.

La Quân không nói gì.

Phong Phong đã bắt đầu bận rộn.

Cô phân công La Binh nhóm lửa, Chi Chi đi nhặt hành, còn mình thì bắt đầu đổ nước và nhào bột… ngay cả La Quân cũng được giao ngồi một bên, tiếp tục lọc bỏ phần xương dính thịt trên đầu heo.

Sau khi nhóm lửa, phần da đầu heo được chần qua nước sôi, rồi đem đi ướp và hầm với đủ loại gia vị, thêm nếm và đậy nắp lại.

Phong Phong nhào bột đến mức toàn thân như sắp rã rời.

Chi Chi định đến giúp nhưng bị La Binh khuyên đừng. Cậu cũng nhận ra, Chi Chi chị thật sự không biết làm việc nhà, không phải khiêm tốn. Nhưng cậu không để bụng, mỗi người đều có điểm mạnh điểm yếu! Vì vậy, đầu óc chị Chi Chi nhanh nhạy mà không giỏi việc nhà cũng là chuyện bình thường.

Thế là La Binh cũng dùng hết sức nhào bột.

Cậu và Phong Phong thay phiên nhau…

Hai người đổ mồ hôi như tắm, cuối cùng cũng xong.

Tiếp theo là rửa và cắt hành.

La Quân ngồi một bên, cẩn thận gỡ sạch thịt còn dính trên xương đầu heo, thu được gần một cân thịt.

Phong Phong thấy phần thịt xương lọc ra khá mỡ, bèn bảo La Binh nhóm thêm một lò đất nhỏ và dùng nồi nhỏ để nấu phần thịt này thành một nồi mỡ heo, thêm vào đó một ít tóp mỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Mỹ Nhân Kiều Diễm Mềm Mại Trồng Trọt Trên Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook