[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 10:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tình huống thế này chưa từng xảy ra trước đây, nếu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Ngũ cảm thấy vô cùng hốt hoảng, mặt cũng trắng bệch.
Chu Thì Dự mấp máy môi: "Tùy cơ ứng biến đi, tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể. Nếu cậu không chắc chắn được tình trạng có đang xấu đi hay không thì hãy gọi y tá đến, họ hiểu biết nhiều hơn chúng ta."
Tiểu Ngũ lập tức cúi chào.
Chu Thì Dự bước về phía trước, nhìn Trần Lan một cái rồi nhẹ gật đầu: "Xin mời."
Trong những năm 60, ngành y tế vô cùng thiếu thốn, hầu hết các bệnh viện không có bác sĩ trực thuộc, bệnh viện Nam Thành có thể xem bệnh viện lớn nhất ở Nam Thành nhưng cũng chỉ có một bác sĩ trực ca đêm, vì số lượng người đến bệnh viện từ trước đến nay không nhiều, huống chi là vào nửa đêm thế này.
Tình huống như vậy cũng xảy ra thường xuyên, vì vậy với bác sĩ ở đây trực ca đêm còn là công việc tốt, một đêm không có bệnh nhân nào là chuyện bình thường.
Bây giờ không tìm được bác sĩ Lâm, hai y tá cũng vô cùng lo lắng.
Thủ trưởng là người của quân khu đại viện, chưa kể còn có mấy người đàn ông đứng ở đó, dù anh ta không thể hiện thái độ gì nhưng mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cả hai y tá đều muốn khóc.
Cũng không trách hai người họ, trên thực tế, người của quân đội đều cao lớn vạm vỡ, tạo ra áp lực rất lớn, dù đẹp trai nhưng khí thế mạnh mẽ đó làm người khác cảm giác như anh ta có thể trong chốc lát đánh sập cả cái bệnh viện này.
Khi bọn họ lớn tiếng gọi: "Cử một y tá đến đây đi!"
Các y tá thậm chí còn tiến lên .
Trong lòng Trần Lan vô cùng lo lắng, thái độ cũng vô cùng khẩn trương, đang yên đang lành bác sĩ Lâm lại đi đâu mất, cô đành phải cử người để trấn an người nhà trước đã.
Nhưng y tá vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Chu Thì Dự nheo mắt liếc nhìn mình một cái. Sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Cô gái còn nhỏ tuổi, lập tức khóc lóc: “Lan tỷ, em không đi đâu”
Cô sợ lỡ như thủ trưởng mà ngỏm thì cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Trần Lan cảm thấy đau đầu hơn, chỉ có hai y tá trực ca, cô muốn đi tìm bác sĩ Lâm, nhưng y tá còn lại chỉ là một y tá thực tập mới đến, cô định hướng dẫn cô ấy quen với ca đêm, nhưng không ngờ lại gặp chuyện này.
Nói đến cũng thật là đáng thương, mọi khi, buổi tối có hầu như không có bệnh nhân nào đến.
Nhìn y tá không làm nên việc này Trần Lan như muốn tức điên lên. Phía xa còn có hai người đàn ông to con đang nhìn chằm chằm vào cô, bắt cô dẫn họ tới tìm bác sĩ Lâm!
Tình huống thế này chưa từng xảy ra trước đây, nếu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Ngũ cảm thấy vô cùng hốt hoảng, mặt cũng trắng bệch.
Chu Thì Dự mấp máy môi: "Tùy cơ ứng biến đi, tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể. Nếu cậu không chắc chắn được tình trạng có đang xấu đi hay không thì hãy gọi y tá đến, họ hiểu biết nhiều hơn chúng ta."
Tiểu Ngũ lập tức cúi chào.
Chu Thì Dự bước về phía trước, nhìn Trần Lan một cái rồi nhẹ gật đầu: "Xin mời."
Trong những năm 60, ngành y tế vô cùng thiếu thốn, hầu hết các bệnh viện không có bác sĩ trực thuộc, bệnh viện Nam Thành có thể xem bệnh viện lớn nhất ở Nam Thành nhưng cũng chỉ có một bác sĩ trực ca đêm, vì số lượng người đến bệnh viện từ trước đến nay không nhiều, huống chi là vào nửa đêm thế này.
Tình huống như vậy cũng xảy ra thường xuyên, vì vậy với bác sĩ ở đây trực ca đêm còn là công việc tốt, một đêm không có bệnh nhân nào là chuyện bình thường.
Bây giờ không tìm được bác sĩ Lâm, hai y tá cũng vô cùng lo lắng.
Thủ trưởng là người của quân khu đại viện, chưa kể còn có mấy người đàn ông đứng ở đó, dù anh ta không thể hiện thái độ gì nhưng mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cả hai y tá đều muốn khóc.
Cũng không trách hai người họ, trên thực tế, người của quân đội đều cao lớn vạm vỡ, tạo ra áp lực rất lớn, dù đẹp trai nhưng khí thế mạnh mẽ đó làm người khác cảm giác như anh ta có thể trong chốc lát đánh sập cả cái bệnh viện này.
Khi bọn họ lớn tiếng gọi: "Cử một y tá đến đây đi!"
Các y tá thậm chí còn tiến lên .
Trong lòng Trần Lan vô cùng lo lắng, thái độ cũng vô cùng khẩn trương, đang yên đang lành bác sĩ Lâm lại đi đâu mất, cô đành phải cử người để trấn an người nhà trước đã.
Nhưng y tá vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Chu Thì Dự nheo mắt liếc nhìn mình một cái. Sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Cô gái còn nhỏ tuổi, lập tức khóc lóc: “Lan tỷ, em không đi đâu”
Cô sợ lỡ như thủ trưởng mà ngỏm thì cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Trần Lan cảm thấy đau đầu hơn, chỉ có hai y tá trực ca, cô muốn đi tìm bác sĩ Lâm, nhưng y tá còn lại chỉ là một y tá thực tập mới đến, cô định hướng dẫn cô ấy quen với ca đêm, nhưng không ngờ lại gặp chuyện này.
Nói đến cũng thật là đáng thương, mọi khi, buổi tối có hầu như không có bệnh nhân nào đến.
Nhìn y tá không làm nên việc này Trần Lan như muốn tức điên lên. Phía xa còn có hai người đàn ông to con đang nhìn chằm chằm vào cô, bắt cô dẫn họ tới tìm bác sĩ Lâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.