[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 9:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay sau đó.
Tống Tri Uyển thấy một vài người mặc quân phục vội vã đẩy chiếc xe vào.
Người đàn ông đứng đầu đã thu hút sự chú ý của Tống Tri Uyển.
Người đàn ông rất cao, trông anh ta cao khoảng hơn một mét chín nổi bật hơn so với những người lính còn lại.
Nước da màu lúa mạch rất nam tính, cắt đầu kiểu quân đội, khuôn mặt góc cạnh, vẻ mặt dữ tợn. Anh ta rất đẹp trai nếu không đã không thể thu hút được ánh nhìn đầu tiên của cô.
Nhưng không phù hợp với thẩm mỹ của Tống Tri Uyển vì khí chất quá hung dữ khiến người ta cảm giác sởn gai ốc lùi lại trong vô thức.
Tống Tri Uyển thu hồi ánh mắt, lại nhìn vào người đang nằm trên chiếc xe đẩy. Cô nhăn mày, da anh ta đỏ, môi xanh tím không giống chấn thương bên ngoài.
Nó giống như….trúng độc hơn.
Người bệnh đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Có vài người đàn ông vạm vỡ theo sau chờ đợi, đã qua một lúc nhưng không thấy bác sĩ đến.
Tiểu Ngũ có tính tình nóng nảy, không nhịn được hỏi: "Tình hình thế nào rồi, tại sao không thấy bác sĩ đến? Nếu trì hoãn bệnh tình của lãnh đạo thì ai đứng ra chịu trách nhiệm đây hả?"
Trần Lan không dám nói là không tìm thấy bác sĩ, chỉ có thể nói dối rằng: "Bác sĩ đang trên đường đến."
Tiểu Ngũ nóng ruột không chờ nổi, nói mấy câu đe dọa rồi chạy về phía một người đàn ông, khuôn mặt đen nhăn lại: "Chu Đoàn...".
Người đàn ông tên Chu Đoàn đang đứng trước giường bệnh, tư thế đứng thẳng như một thói quen đã tồn tại nhiều năm, bởi vì vóc dáng cao lớn, anh ta đứng cao hơn Tiểu Ngũ hơn nửa cái đầu nên phải cúi đầu nhìn xuống;
Chu Thì Dự nhíu mày, hàng lông mi đen dài tạo rũ xuống tạo thành một cái bóng đen nho nhỏ, anh liếc nhìn mấy người y tá đang đứng gần đó, rồi thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Bác sĩ đang trên đường đến?
Bệnh viện hay cái cung điện mà mười phút rồi vẫn đang trên đường đến?
Anh đang tức giận khi càng tức giận thì càng không dễ dàng để lộ cảm xúc.
Khuôn mặt Chu Thì Dự lạnh lùng, ngay sau đó một tiếng động lớn vang lên, khiến mọi người đều giật mình, anh nhìn Trần Lan: "Có vẻ như bác sĩ rất bận rộn, tôi nên tự mình đi đón, hãy chỉ đường đi.”
Dù biết rằng đây chỉ là lý do bịa ra của đám người này, nhưng Chu Thì Dự không thể làm loạn ở đây. Bây giờ cần phải có bác sĩ thì sau này mới có thể tìm được người chịu trách nhiệm.
Nói xong, anh ta nhìn Tiểu Ngũ, chỉ đạo: "Cậu ở lại trông chừng thủ trưởng, tôi sẽ quay lại ngay."
Tiểu Ngũ gật đầu ngay lập tức nhưng còn lo lắng: "Nếu tình hình của thủ trưởng độ đột ngột xấu đi thì phải làm sao?"
Ngay sau đó.
Tống Tri Uyển thấy một vài người mặc quân phục vội vã đẩy chiếc xe vào.
Người đàn ông đứng đầu đã thu hút sự chú ý của Tống Tri Uyển.
Người đàn ông rất cao, trông anh ta cao khoảng hơn một mét chín nổi bật hơn so với những người lính còn lại.
Nước da màu lúa mạch rất nam tính, cắt đầu kiểu quân đội, khuôn mặt góc cạnh, vẻ mặt dữ tợn. Anh ta rất đẹp trai nếu không đã không thể thu hút được ánh nhìn đầu tiên của cô.
Nhưng không phù hợp với thẩm mỹ của Tống Tri Uyển vì khí chất quá hung dữ khiến người ta cảm giác sởn gai ốc lùi lại trong vô thức.
Tống Tri Uyển thu hồi ánh mắt, lại nhìn vào người đang nằm trên chiếc xe đẩy. Cô nhăn mày, da anh ta đỏ, môi xanh tím không giống chấn thương bên ngoài.
Nó giống như….trúng độc hơn.
Người bệnh đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Có vài người đàn ông vạm vỡ theo sau chờ đợi, đã qua một lúc nhưng không thấy bác sĩ đến.
Tiểu Ngũ có tính tình nóng nảy, không nhịn được hỏi: "Tình hình thế nào rồi, tại sao không thấy bác sĩ đến? Nếu trì hoãn bệnh tình của lãnh đạo thì ai đứng ra chịu trách nhiệm đây hả?"
Trần Lan không dám nói là không tìm thấy bác sĩ, chỉ có thể nói dối rằng: "Bác sĩ đang trên đường đến."
Tiểu Ngũ nóng ruột không chờ nổi, nói mấy câu đe dọa rồi chạy về phía một người đàn ông, khuôn mặt đen nhăn lại: "Chu Đoàn...".
Người đàn ông tên Chu Đoàn đang đứng trước giường bệnh, tư thế đứng thẳng như một thói quen đã tồn tại nhiều năm, bởi vì vóc dáng cao lớn, anh ta đứng cao hơn Tiểu Ngũ hơn nửa cái đầu nên phải cúi đầu nhìn xuống;
Chu Thì Dự nhíu mày, hàng lông mi đen dài tạo rũ xuống tạo thành một cái bóng đen nho nhỏ, anh liếc nhìn mấy người y tá đang đứng gần đó, rồi thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Bác sĩ đang trên đường đến?
Bệnh viện hay cái cung điện mà mười phút rồi vẫn đang trên đường đến?
Anh đang tức giận khi càng tức giận thì càng không dễ dàng để lộ cảm xúc.
Khuôn mặt Chu Thì Dự lạnh lùng, ngay sau đó một tiếng động lớn vang lên, khiến mọi người đều giật mình, anh nhìn Trần Lan: "Có vẻ như bác sĩ rất bận rộn, tôi nên tự mình đi đón, hãy chỉ đường đi.”
Dù biết rằng đây chỉ là lý do bịa ra của đám người này, nhưng Chu Thì Dự không thể làm loạn ở đây. Bây giờ cần phải có bác sĩ thì sau này mới có thể tìm được người chịu trách nhiệm.
Nói xong, anh ta nhìn Tiểu Ngũ, chỉ đạo: "Cậu ở lại trông chừng thủ trưởng, tôi sẽ quay lại ngay."
Tiểu Ngũ gật đầu ngay lập tức nhưng còn lo lắng: "Nếu tình hình của thủ trưởng độ đột ngột xấu đi thì phải làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.