[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 14:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên, Tống Tri Uyển đã nhanh chóng kiểm tra và xem xét xong, nhắm mắt lại đầy quyết đoán, coi như không nghe thấy sau lưng có người đang nói chuyện.
Cô cũng không thèm nhìn người nói chuyện là ai, quay sang Tiểu Ngũ: "Bây giờ nhanh chóng mang nước sôi đến đây, bệnh nhân cần được rửa dạ dày ngay bây giờ."
Tiểu Ngũ sửng sốt nói: “Cái gì?”
Cô cắn chặt răng, lớn tiếng: "Nhanh lên, chậm chút nữa, nguy cơ mất mạng sẽ tăng lên!"
Giọng nói của Tống Tri Uyển trở nên nghiêm trọng, còn đang mở mắt bệnh nhân ra, bất kể ai nói gì, cô đều không để ý.
Thái độ của Tống Tri Uyển rất nghiêm túc, nhíu chặt chân mày như đang đe dọa.
Khuôn mặt xinh đẹp vào lúc này không chỉ mất đi sự quyến rũ, mà còn trở nên rất nghiêm nghị.
Đi theo Trần Lan, cái gọi là đang trên đường đến của bác sĩ Lâm quả nhiên là không hề có.
Chu Thì Dự đã xuyên thủng lời nói dối của đối phương, nhìn Trần Lan, nhếch môi: “Không phải nói là đang trên đường tới rồi sao, vậy người đâu, các bác sĩ của bệnh viện Nam Thành, chẳng lẽ y đức là như vậy sao?”
Khí thế của anh cực kì áp đảo.
Trần Lan tự biết mình không thể giấu được nữa nên đành cắn răng nói: “Có lẽ anh ấy có việc gì đó nên mới ra ngoài…”
“Đang trong ca trực, mà vẫn có thể ra ngoài làm việc riêng, quy củ của bệnh viện Nam Thành các người tốt thật đấy.” Chu Thì Dự cười khẩy, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Vẻ ngoài của anh vốn đã rất hung dữ, bây giờ mặt lại trầm xuống, dáng vẻ càng trở nên dọa người.
Dù anh đang rất lo lắng cho thủ trưởng, nhưng cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, anh lập tức đưa ra quyết định mới: "Đi, bây giờ chúng tôi quay về, đến nhà bác sĩ đó, họ ở chỗ nào, cô hẳn là biết.”
Tuy trong lòng bọn họ cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được, mấy người họ chỉ vừa chuyển đến từ Nam Thành, mà bệnh viện đa khoa trực thuộc quân khu chỉ vừa mới khởi công, dự kiến sớm nhất cũng phải một hai năm nữa mới xây xong, hiện tại tình thế nguy cấp, cho dù là chuyện gì cũng phải lấy bệnh tình của thủ trưởng làm trọng.
Thế nên hai người lại cùng quay trở về.
Chu Thì Dự còn tính báo với Tiểu Ngũ một tiếng, trong giờ phút quan trọng này, mọi chuyện đều phải đợi tìm được bác sĩ mới nói tiếp.
Nhưng không ngờ được, vừa đến cửa phòng cấp cứu, đã nhìn thấy một cô gái mặc trên người bộ đồng phục y tá, đang quay lưng về phía anh định giở trò với thủ trưởng.
Theo bản năng, anh tự nhiên cho rằng vì bệnh viện xảy ra vấn đề, để trốn tránh trách nhiệm, đã cố tình cử một y tá nhỏ đến để xử lý.
Lửa giận trong lòng anh càng tăng lên.
Tuy nhiên, Tống Tri Uyển đã nhanh chóng kiểm tra và xem xét xong, nhắm mắt lại đầy quyết đoán, coi như không nghe thấy sau lưng có người đang nói chuyện.
Cô cũng không thèm nhìn người nói chuyện là ai, quay sang Tiểu Ngũ: "Bây giờ nhanh chóng mang nước sôi đến đây, bệnh nhân cần được rửa dạ dày ngay bây giờ."
Tiểu Ngũ sửng sốt nói: “Cái gì?”
Cô cắn chặt răng, lớn tiếng: "Nhanh lên, chậm chút nữa, nguy cơ mất mạng sẽ tăng lên!"
Giọng nói của Tống Tri Uyển trở nên nghiêm trọng, còn đang mở mắt bệnh nhân ra, bất kể ai nói gì, cô đều không để ý.
Thái độ của Tống Tri Uyển rất nghiêm túc, nhíu chặt chân mày như đang đe dọa.
Khuôn mặt xinh đẹp vào lúc này không chỉ mất đi sự quyến rũ, mà còn trở nên rất nghiêm nghị.
Đi theo Trần Lan, cái gọi là đang trên đường đến của bác sĩ Lâm quả nhiên là không hề có.
Chu Thì Dự đã xuyên thủng lời nói dối của đối phương, nhìn Trần Lan, nhếch môi: “Không phải nói là đang trên đường tới rồi sao, vậy người đâu, các bác sĩ của bệnh viện Nam Thành, chẳng lẽ y đức là như vậy sao?”
Khí thế của anh cực kì áp đảo.
Trần Lan tự biết mình không thể giấu được nữa nên đành cắn răng nói: “Có lẽ anh ấy có việc gì đó nên mới ra ngoài…”
“Đang trong ca trực, mà vẫn có thể ra ngoài làm việc riêng, quy củ của bệnh viện Nam Thành các người tốt thật đấy.” Chu Thì Dự cười khẩy, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Vẻ ngoài của anh vốn đã rất hung dữ, bây giờ mặt lại trầm xuống, dáng vẻ càng trở nên dọa người.
Dù anh đang rất lo lắng cho thủ trưởng, nhưng cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, anh lập tức đưa ra quyết định mới: "Đi, bây giờ chúng tôi quay về, đến nhà bác sĩ đó, họ ở chỗ nào, cô hẳn là biết.”
Tuy trong lòng bọn họ cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được, mấy người họ chỉ vừa chuyển đến từ Nam Thành, mà bệnh viện đa khoa trực thuộc quân khu chỉ vừa mới khởi công, dự kiến sớm nhất cũng phải một hai năm nữa mới xây xong, hiện tại tình thế nguy cấp, cho dù là chuyện gì cũng phải lấy bệnh tình của thủ trưởng làm trọng.
Thế nên hai người lại cùng quay trở về.
Chu Thì Dự còn tính báo với Tiểu Ngũ một tiếng, trong giờ phút quan trọng này, mọi chuyện đều phải đợi tìm được bác sĩ mới nói tiếp.
Nhưng không ngờ được, vừa đến cửa phòng cấp cứu, đã nhìn thấy một cô gái mặc trên người bộ đồng phục y tá, đang quay lưng về phía anh định giở trò với thủ trưởng.
Theo bản năng, anh tự nhiên cho rằng vì bệnh viện xảy ra vấn đề, để trốn tránh trách nhiệm, đã cố tình cử một y tá nhỏ đến để xử lý.
Lửa giận trong lòng anh càng tăng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.