[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 15:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên đường đi, Trần Lan đã khá sợ hãi rồi, chỉ nghĩ làm sao để khắc phục chuyện này, kết quả lại nghe thấy tiếng mắng mỏ nặng nề của người đàn ông bên cạnh, dọa cô ta sợ đến mức giật mình, khi cô nhìn lên, thì thấy Tống Tri Uyển đang chạm vào người bệnh nhân.
Trong nháy mắt cô ta đã nhận ra là Tống Tri Uyển, cô ta kinh ngạc: "Tiểu Tống, em không ngoan ngoãn ngồi đợi ở nhà thuốc, mà lại chạy đến chỗ này làm gì!”
Bây giờ Tống Tri Uyển không kịp giải thích nhiều, quay sang Tiểu Ngũ quát lớn: “Mau lên, sao anh cứ đứng ngây ra đó, còn không mau tới cứu ngài ấy!”
Tiểu Ngũ nhìn diện mạo của Tống Tri Uyển, trẻ trung xinh đẹp, dùng vô số mỹ từ miêu tả cũng không hết.
Nhưng chỉ duy nhất một điểm không thể nhìn ra, đó là bộ dáng sẽ có y thuật cao siêu.
Mà người đang hôn mê chính là lãnh đạo của mình, anh ta sao dám dễ dàng tin tưởng cô y tá nhỏ này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Lan sợ tới mức tim như muốn ngừng đập, bất chấp cả sự sợ hãi đối với Chu Thì Dự, lập tức chạy tới, kéo lại tay của Tống Tri Uyển, đè thấp giọng nói: “Rốt cuộc em muốn làm gì, ai bảo em động đến bệnh nhân vậy, lỡ như ngài ấy có gì bất trắc, em có gánh nổi không?”
“Chị Lan, em nhìn sắc mặt bệnh nhân cho thấy là bị trúng độc, chỉ không biết là do rượu, hay do các loại thuốc khác gây ra, chúng ta buộc phải áp dụng các biện pháp gây nôn, nếu không ngài ấy sẽ lập tức mất mạng! Chìa khóa khoa châm cứu chị giữ đúng không, em sẽ tiến hành gây nôn cho bệnh nhân trước, nếu vẫn cứ chờ bác sĩ tới, chỉ sợ là sẽ không kịp nữa.”
“Bây giờ chị mau chóng đến khoa châm cứu, mang bao châm cứu tới đây, nhanh lên, đi ngay đi!”
Tống Tri Uyển không chỉ không nghe lời Trần Lan, mà còn trực tiếp sai việc cho cô ta.
Trần Lan không biết nên làm gì, có vẻ là thật sự hoảng sợ, nhìn Tống Tri Uyển nói chuyện quả quyết như vậy, đại não cô ta co giật, thế mà thật sự quay người chạy đến khoa châm cứu để lấy bao đựng dụng cụ châm cứu.
Tất cả những việc này, Chu Thì Dự đều thu hết vào tầm mắt, tự nhiên lại cảm thấy rất vô lý, một nữ y tá, nhìn sơ qua còn có vẻ nhỏ hơn cả Trần Lan, chức vị cũng thấp hơn cô ta, vậy mà lại nói muốn cứu người, sao anh có thể đặt tính mạng của thủ trưởng, vào tay một nữ y tá còn trẻ như vậy!
Chu Thì Dự sải bước tiến tới, bất chấp cả sự khác biệt giữa nam nữ, đi về phía Tống Tri Uyển đang quay lưng về phía mình, bắt lấy tay cô ngăn cản, giọng nói vẫn nghiêm khắc và đáng sợ giờ đây còn xen cả tức giận: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Trên đường đi, Trần Lan đã khá sợ hãi rồi, chỉ nghĩ làm sao để khắc phục chuyện này, kết quả lại nghe thấy tiếng mắng mỏ nặng nề của người đàn ông bên cạnh, dọa cô ta sợ đến mức giật mình, khi cô nhìn lên, thì thấy Tống Tri Uyển đang chạm vào người bệnh nhân.
Trong nháy mắt cô ta đã nhận ra là Tống Tri Uyển, cô ta kinh ngạc: "Tiểu Tống, em không ngoan ngoãn ngồi đợi ở nhà thuốc, mà lại chạy đến chỗ này làm gì!”
Bây giờ Tống Tri Uyển không kịp giải thích nhiều, quay sang Tiểu Ngũ quát lớn: “Mau lên, sao anh cứ đứng ngây ra đó, còn không mau tới cứu ngài ấy!”
Tiểu Ngũ nhìn diện mạo của Tống Tri Uyển, trẻ trung xinh đẹp, dùng vô số mỹ từ miêu tả cũng không hết.
Nhưng chỉ duy nhất một điểm không thể nhìn ra, đó là bộ dáng sẽ có y thuật cao siêu.
Mà người đang hôn mê chính là lãnh đạo của mình, anh ta sao dám dễ dàng tin tưởng cô y tá nhỏ này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Lan sợ tới mức tim như muốn ngừng đập, bất chấp cả sự sợ hãi đối với Chu Thì Dự, lập tức chạy tới, kéo lại tay của Tống Tri Uyển, đè thấp giọng nói: “Rốt cuộc em muốn làm gì, ai bảo em động đến bệnh nhân vậy, lỡ như ngài ấy có gì bất trắc, em có gánh nổi không?”
“Chị Lan, em nhìn sắc mặt bệnh nhân cho thấy là bị trúng độc, chỉ không biết là do rượu, hay do các loại thuốc khác gây ra, chúng ta buộc phải áp dụng các biện pháp gây nôn, nếu không ngài ấy sẽ lập tức mất mạng! Chìa khóa khoa châm cứu chị giữ đúng không, em sẽ tiến hành gây nôn cho bệnh nhân trước, nếu vẫn cứ chờ bác sĩ tới, chỉ sợ là sẽ không kịp nữa.”
“Bây giờ chị mau chóng đến khoa châm cứu, mang bao châm cứu tới đây, nhanh lên, đi ngay đi!”
Tống Tri Uyển không chỉ không nghe lời Trần Lan, mà còn trực tiếp sai việc cho cô ta.
Trần Lan không biết nên làm gì, có vẻ là thật sự hoảng sợ, nhìn Tống Tri Uyển nói chuyện quả quyết như vậy, đại não cô ta co giật, thế mà thật sự quay người chạy đến khoa châm cứu để lấy bao đựng dụng cụ châm cứu.
Tất cả những việc này, Chu Thì Dự đều thu hết vào tầm mắt, tự nhiên lại cảm thấy rất vô lý, một nữ y tá, nhìn sơ qua còn có vẻ nhỏ hơn cả Trần Lan, chức vị cũng thấp hơn cô ta, vậy mà lại nói muốn cứu người, sao anh có thể đặt tính mạng của thủ trưởng, vào tay một nữ y tá còn trẻ như vậy!
Chu Thì Dự sải bước tiến tới, bất chấp cả sự khác biệt giữa nam nữ, đi về phía Tống Tri Uyển đang quay lưng về phía mình, bắt lấy tay cô ngăn cản, giọng nói vẫn nghiêm khắc và đáng sợ giờ đây còn xen cả tức giận: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.