[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 26:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu muốn ông ấy nhận Tống Tri Uyển làm trợ lí, Lâm Quốc Chí lại cảm thấy thật hoang đường.
Đây lại không phải chuyện đùa, nói là làm trợ lí, thực ra là làm học trò đi theo bên cạnh anh ta, từ trước bây giờ Lâm Quốc Chí không nhận học trò, là do không có người vừa ý.
Dù sao thì ông ấy cũng làm bác sĩ mười mấy năm, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn y thuật có y thuật.
Một đời thanh danh của ông ấy, tất cả không thể bị hủy hoại ở trên một người có xuất thân không tốt như Tống Tri Uyển được.
Nhìn cô yểu điệu như vậy, ai biết cô có thể chịu khổ được hay không.
Lâm Quốc Chí nghĩ đến đây trong nhất thời cũng không biết phải chọn như thế nào, quả nhiên nợ ân tình là nợ nhiều nhất.
Ông ấy mím môi, một lúc sau mới nói: "Cô để tôi suy nghĩ thêm đã".
Nói cho cùng, ông ấy vẫn là không tin tưởng vào năng lực của Tống Tri Uyển.
Nghe vậy, Tống Tri Uyển có hơi thất vọng, may mà đối phương không lập tức từ chối, hai mươi năm ở kiếp trước đã rèn cô tính nhẫn nại, chưa đến giây phút cuối cùng, ai cũng không biết được sẽ như thế nào.
Lần này Lâm Quốc Chí không trực tiếp đồng ý, không có nghĩa là lần sau cũng không đồng ý, không phải sao.
Nghĩ đến đây.
Tống Tri Uyển quay sang nói với bác sĩ Lâm với giọng kiên quyết: "Bác sĩ Lâm, vậy tôi sẽ đợi ngài đến tìm tôi bất cứ lúc nào".
8 giờ sáng.
Lý Mai Tú đến thay ca.
Cô vẫn chưa nói với y tá trưởng việc hai người đổi ca.
Chuyện tối ngày hôm qua, Tống Tri Uyển cũng không định nói cái gì với Lý Mai Tú, nghĩ rồi nói: "Vậy đừng đi nói nữa, mấy ngày này tôi có thể sẽ muốn đổi ca với cô."
Chu Thì Dự nói muốn ăn cơm, Tống Tri Uyển đương nhiên là đồng ý rồi, sau khi tan làm không thể vội vàng đi được, phải chuẩn bị trước, phải đi cho đàng hoàng.
Đây là giáo dưỡng của Tống gia.
Lý Mai Tú không muốn trực ca đêm, vì vậy cô ấy khịt mũi lên tiếng: "Nói xong rồi đó, vậy ca ban ngày tôi đổi với cô, còn ca ban đêm tôi không thể đổi với cô".
Tống Tri Uyển ừ một tiếng.
Ăn cơm đương nhiên là ăn ban ngày, buổi sáng hai ngày sau Lục Hải Trung đã có thể xuất viện, nếu muốn mời cô ăn cơm
Trước khi về, Tống Tri Uyển đi một chuyến tới phòng bệnh.
Nhưng Chu Thì Dự không ở trong phòng, chỉ có Lục Hải Trung, lúc này ông ấy đã tỉnh rồi, sau khi hồi phục lại chút sức lực, nhìn thấy Tống Tri Uyển đến, lập tức nhớ ra đây là bác sĩ đã cứu mình tối qua.
Lục Hải Trung rất biết ơn: ""Là đồng chí à, tối qua may mà có cô cứu tôi".
Nếu muốn ông ấy nhận Tống Tri Uyển làm trợ lí, Lâm Quốc Chí lại cảm thấy thật hoang đường.
Đây lại không phải chuyện đùa, nói là làm trợ lí, thực ra là làm học trò đi theo bên cạnh anh ta, từ trước bây giờ Lâm Quốc Chí không nhận học trò, là do không có người vừa ý.
Dù sao thì ông ấy cũng làm bác sĩ mười mấy năm, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn y thuật có y thuật.
Một đời thanh danh của ông ấy, tất cả không thể bị hủy hoại ở trên một người có xuất thân không tốt như Tống Tri Uyển được.
Nhìn cô yểu điệu như vậy, ai biết cô có thể chịu khổ được hay không.
Lâm Quốc Chí nghĩ đến đây trong nhất thời cũng không biết phải chọn như thế nào, quả nhiên nợ ân tình là nợ nhiều nhất.
Ông ấy mím môi, một lúc sau mới nói: "Cô để tôi suy nghĩ thêm đã".
Nói cho cùng, ông ấy vẫn là không tin tưởng vào năng lực của Tống Tri Uyển.
Nghe vậy, Tống Tri Uyển có hơi thất vọng, may mà đối phương không lập tức từ chối, hai mươi năm ở kiếp trước đã rèn cô tính nhẫn nại, chưa đến giây phút cuối cùng, ai cũng không biết được sẽ như thế nào.
Lần này Lâm Quốc Chí không trực tiếp đồng ý, không có nghĩa là lần sau cũng không đồng ý, không phải sao.
Nghĩ đến đây.
Tống Tri Uyển quay sang nói với bác sĩ Lâm với giọng kiên quyết: "Bác sĩ Lâm, vậy tôi sẽ đợi ngài đến tìm tôi bất cứ lúc nào".
8 giờ sáng.
Lý Mai Tú đến thay ca.
Cô vẫn chưa nói với y tá trưởng việc hai người đổi ca.
Chuyện tối ngày hôm qua, Tống Tri Uyển cũng không định nói cái gì với Lý Mai Tú, nghĩ rồi nói: "Vậy đừng đi nói nữa, mấy ngày này tôi có thể sẽ muốn đổi ca với cô."
Chu Thì Dự nói muốn ăn cơm, Tống Tri Uyển đương nhiên là đồng ý rồi, sau khi tan làm không thể vội vàng đi được, phải chuẩn bị trước, phải đi cho đàng hoàng.
Đây là giáo dưỡng của Tống gia.
Lý Mai Tú không muốn trực ca đêm, vì vậy cô ấy khịt mũi lên tiếng: "Nói xong rồi đó, vậy ca ban ngày tôi đổi với cô, còn ca ban đêm tôi không thể đổi với cô".
Tống Tri Uyển ừ một tiếng.
Ăn cơm đương nhiên là ăn ban ngày, buổi sáng hai ngày sau Lục Hải Trung đã có thể xuất viện, nếu muốn mời cô ăn cơm
Trước khi về, Tống Tri Uyển đi một chuyến tới phòng bệnh.
Nhưng Chu Thì Dự không ở trong phòng, chỉ có Lục Hải Trung, lúc này ông ấy đã tỉnh rồi, sau khi hồi phục lại chút sức lực, nhìn thấy Tống Tri Uyển đến, lập tức nhớ ra đây là bác sĩ đã cứu mình tối qua.
Lục Hải Trung rất biết ơn: ""Là đồng chí à, tối qua may mà có cô cứu tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.