[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 27:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối với thái độ của Lục Hải Trung, Tống Tri Uyển có chút ngạc nhiên, suy cho cùng đối phương có thể là nhà lãnh đạo lớn, cô cũng là lần đầu tiên được đối xử như vậy, nhưng mà sau khi nghĩ lại, có lẽ là ông ấy không biết xuất thân của mình.
Tống Tri Uyển gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng là do gặp phải, may mà anh không sao, đúng rồi, hôm nay cảm thấy như thế nào rồi?".
"Đã tốt hơn nhiều rồi". Lục Hải Trung cười lớn nói.
Tống Tri Uyển cảm thấy nhẹ nhõm, nhắc nhở mấy câu: "Sau khi uống thuốc, đừng uống bia nữa, bây giờ cơ thể anh cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý ăn đồ thanh đạm, như vậy mới có thể sớm hồi phục.
Nhìn dáng vẻ của Tống Tri Uyển dường như thức cả đêm, hẳn là mới tan làm, còn đặt biệt đến thăm anh, Lục Hải Trung cảm thấy cô gái nhỏ này thật là tận tụy với công việc, có ấn tượng rất tốt với cô.
Lục Hải Trung có vẻ như không có chuyện gì, Tống Tri Uyển mới yên chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu đúng lúc gặp phải Chu Thì Dự cầm đồ ăn sáng về.
Thân hình cao lớn bao lấy cô, giọng có chút kinh ngạc: "Đồng chí Tống?".
"Anh chăm sóc bệnh nhân cho tốt, tôi đi trước". Tống Tri Uyển gật gật đầu, nói xong liền rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tống Tri Uyển, Chu Thì Dự thất thần một lúc, cho đến khi giọng nói của Lục Hải Trung vang lên bên tai: "Cậu còn không đưa đồ ăn sáng cho tôi à, sợ là sẽ nguội mất đấy."
Chu Thì Dự lấy lại tinh thần, mặt không chút thay đổi đặt bữa sáng lên bàn.
Lục Hải Trung mở nắp hộp cơm, xúc động nói: "Tối qua nếu không phải có đồng chí Tống này, thì bây giờ tôi làm gì có thể ăn bữa cơm nóng hổi này".
E rằng bây giờ mọi người đều đang đợi ăn cơm chay của anh rồi.
Chu Thì Dự đưa đũa qua, rồi thản nhiên đáp: "Thủ trưởng, sau khi xuất viện tôi muốn lấy danh nghĩa của ngài mời đồng chí Tống ăn bữa cơm như lời cảm ơn, tôi đã hẹn xong rồi.
Lục Hải Trung: "....Cậu thật biết cách giải quyết".
Đúng là cảm thấy có chỗ không đúng.
Ra khỏi bệnh viện, Tống Tri Uyển chỉ muốn về nhà tắm một cái rồi đánh một giấc thật ngon.
Sau một ca trực đêm, Tống Tri Uyển cho dù là người sắt cũng mệt mỏi, xem ra cô vẫn cần có xe, nếu không, mỗi ngày đi bộ đều thật mệt mỏi.
Nhưng hiện tại cô không có ngân phiếu, bỏ tiền ra chợ đen mua thì hơi bắt mắt quá, cuối cùng với ý chí mạnh mẽ cô đã đi bộ về nhà.
Quả nhiên con người vẫn theo chủ nghĩa khoái lạc, khi cảm thấy nguy hiểm chưa đến gần, thì sẽ buông lỏng, có tâm lí may mắn.
Tống Tri Uyển vỗ vỗ mặt mình, nghĩ thầm trong lòng.
Ông trời giáng trọng trách lớn cho người này, chắc chắn phải hành hạ ý chí của họ trước tiên, hành hạ gân cốt của họ, bỏ đói họ,....
Đối với thái độ của Lục Hải Trung, Tống Tri Uyển có chút ngạc nhiên, suy cho cùng đối phương có thể là nhà lãnh đạo lớn, cô cũng là lần đầu tiên được đối xử như vậy, nhưng mà sau khi nghĩ lại, có lẽ là ông ấy không biết xuất thân của mình.
Tống Tri Uyển gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng là do gặp phải, may mà anh không sao, đúng rồi, hôm nay cảm thấy như thế nào rồi?".
"Đã tốt hơn nhiều rồi". Lục Hải Trung cười lớn nói.
Tống Tri Uyển cảm thấy nhẹ nhõm, nhắc nhở mấy câu: "Sau khi uống thuốc, đừng uống bia nữa, bây giờ cơ thể anh cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý ăn đồ thanh đạm, như vậy mới có thể sớm hồi phục.
Nhìn dáng vẻ của Tống Tri Uyển dường như thức cả đêm, hẳn là mới tan làm, còn đặt biệt đến thăm anh, Lục Hải Trung cảm thấy cô gái nhỏ này thật là tận tụy với công việc, có ấn tượng rất tốt với cô.
Lục Hải Trung có vẻ như không có chuyện gì, Tống Tri Uyển mới yên chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu đúng lúc gặp phải Chu Thì Dự cầm đồ ăn sáng về.
Thân hình cao lớn bao lấy cô, giọng có chút kinh ngạc: "Đồng chí Tống?".
"Anh chăm sóc bệnh nhân cho tốt, tôi đi trước". Tống Tri Uyển gật gật đầu, nói xong liền rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tống Tri Uyển, Chu Thì Dự thất thần một lúc, cho đến khi giọng nói của Lục Hải Trung vang lên bên tai: "Cậu còn không đưa đồ ăn sáng cho tôi à, sợ là sẽ nguội mất đấy."
Chu Thì Dự lấy lại tinh thần, mặt không chút thay đổi đặt bữa sáng lên bàn.
Lục Hải Trung mở nắp hộp cơm, xúc động nói: "Tối qua nếu không phải có đồng chí Tống này, thì bây giờ tôi làm gì có thể ăn bữa cơm nóng hổi này".
E rằng bây giờ mọi người đều đang đợi ăn cơm chay của anh rồi.
Chu Thì Dự đưa đũa qua, rồi thản nhiên đáp: "Thủ trưởng, sau khi xuất viện tôi muốn lấy danh nghĩa của ngài mời đồng chí Tống ăn bữa cơm như lời cảm ơn, tôi đã hẹn xong rồi.
Lục Hải Trung: "....Cậu thật biết cách giải quyết".
Đúng là cảm thấy có chỗ không đúng.
Ra khỏi bệnh viện, Tống Tri Uyển chỉ muốn về nhà tắm một cái rồi đánh một giấc thật ngon.
Sau một ca trực đêm, Tống Tri Uyển cho dù là người sắt cũng mệt mỏi, xem ra cô vẫn cần có xe, nếu không, mỗi ngày đi bộ đều thật mệt mỏi.
Nhưng hiện tại cô không có ngân phiếu, bỏ tiền ra chợ đen mua thì hơi bắt mắt quá, cuối cùng với ý chí mạnh mẽ cô đã đi bộ về nhà.
Quả nhiên con người vẫn theo chủ nghĩa khoái lạc, khi cảm thấy nguy hiểm chưa đến gần, thì sẽ buông lỏng, có tâm lí may mắn.
Tống Tri Uyển vỗ vỗ mặt mình, nghĩ thầm trong lòng.
Ông trời giáng trọng trách lớn cho người này, chắc chắn phải hành hạ ý chí của họ trước tiên, hành hạ gân cốt của họ, bỏ đói họ,....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.