[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 32:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phía bên kia.
Sau khi nghe Chu Thì Dự nói muốn mời Tống Tri Uyển đi ăn cơm, Lục Hải Trung đã nói lại với vợ anh ấy, người vừa mang đồ ăn đến.
Vương Trân Phượng gật đầu: "Là mời ăn cơm thôi, đó là ân nhân của gia đình chúng ta, nếu không có nữ đồng chí ấy, em không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào nữa."
Cô ấy vẫn còn một chút sợ hãi trong lòng.
Cô ấy cảm thấy rất vui vì đã mời ăn cơm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Hải Trung khiến Vương Trân Phượng kinh ngạc.
Lục Hải Trung cười và nói: "Hay là anh giới thiệu đồng chí Tống với Chu Thì Dự?"
Vương Trân Phượng suýt chút nữa làm rơi hộp cơm bằng nhôm trong tay, hai mắt mở to nhìn chồng: "Cái gì, anh muốn giới thiệu ai với ai?"
“Chu Thì Dự, cậu ấy thường đến nhà chúng ta ăn cơm, em hẳn là không quên chứ.” Lục Hải Trung thấy cô ấy phản ứng mạnh như vậy không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Không phải Vương Trân Phượng không có ấn tượng, đơn giản là cô ấy quá ấn tượng đấy chứ?
Vương Trân Phượng cảm thấy hơi e ngại khi tác hợp cô gái ấy với con người đầu óc gai góc đó.
Cô ấy vội vàng lắc đầu: "Em không thể làm như vậy được, nữ đồng chí kia đã cứu anh, anh vậy mà lại lấy oán báo ân? Chu Thì Dự là người có thể giới thiệu được sao? Nếu như gương mặt của cậu ta không làm phụ nữ trong nhà sợ hãi khóc rống, thì đó đã là việc tốt lắm rồi."
Lục Hải Trung nói: "Lần này thì khác, anh có thể thấy rằng Chu Thì Dự có ý gì đó với nữ đồng chí đó."
"Thật hay giả thế, nếu là như vậy thì thật hiếm có." Vương Trân Phượng lẩm bẩm nói.
Lục Hải Trung nói ngắn gọn về tình hình ở bệnh viện.
Vương Trân Phượng chậc lưỡi: "Anh nói là đấy là Chu Thì Dự sao, nhưng nữ đồng chí ấy quả thật là can đảm. Vì cứu anh, cô ấy còn dám đối đầu với cái đầu gai đó, em cũng muốn gặp cô ấy một chút. Chúng ta phải xem tình hình trước đã. Đến lúc đó mới ngỏ lời hỏi thăm giúp đỡ một tí."
Con người ngày nay vẫn đơn giản và nhiệt tình.
Vương Trân Phượng nói rằng cô ấy không muốn giúp Chu Thì Dự nữa, nhưng cô ấy sẽ rất vui nếu chuyện này thực sự có thể thành công.
Khi cô ấy đi ra ngoài, cô ấy nhìn thấy Chu Thì Dự đang đi cùng Tiểu Ngũ.
Có thể nhìn thoáng qua điều gì đó về cái người Tiểu Ngũ này, hai anh em họ đã ra ngoài nói chuyện lâu như vậy, Vương Trân Phượng nghĩ rằng tâm sự như vậy, có thể có liên quan đến Tống Tri Uyển.
Tuy nhiên, Vương Trân Phượng định hỏi vài câu nhưng Tiểu Vũ lại ấp úng, ánh mắt rất thất thường khiến Vương Trân Phượng cảm thấy hai người bọn họ rất mờ ám.
*
Phía bên kia.
Sau khi nghe Chu Thì Dự nói muốn mời Tống Tri Uyển đi ăn cơm, Lục Hải Trung đã nói lại với vợ anh ấy, người vừa mang đồ ăn đến.
Vương Trân Phượng gật đầu: "Là mời ăn cơm thôi, đó là ân nhân của gia đình chúng ta, nếu không có nữ đồng chí ấy, em không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào nữa."
Cô ấy vẫn còn một chút sợ hãi trong lòng.
Cô ấy cảm thấy rất vui vì đã mời ăn cơm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Hải Trung khiến Vương Trân Phượng kinh ngạc.
Lục Hải Trung cười và nói: "Hay là anh giới thiệu đồng chí Tống với Chu Thì Dự?"
Vương Trân Phượng suýt chút nữa làm rơi hộp cơm bằng nhôm trong tay, hai mắt mở to nhìn chồng: "Cái gì, anh muốn giới thiệu ai với ai?"
“Chu Thì Dự, cậu ấy thường đến nhà chúng ta ăn cơm, em hẳn là không quên chứ.” Lục Hải Trung thấy cô ấy phản ứng mạnh như vậy không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Không phải Vương Trân Phượng không có ấn tượng, đơn giản là cô ấy quá ấn tượng đấy chứ?
Vương Trân Phượng cảm thấy hơi e ngại khi tác hợp cô gái ấy với con người đầu óc gai góc đó.
Cô ấy vội vàng lắc đầu: "Em không thể làm như vậy được, nữ đồng chí kia đã cứu anh, anh vậy mà lại lấy oán báo ân? Chu Thì Dự là người có thể giới thiệu được sao? Nếu như gương mặt của cậu ta không làm phụ nữ trong nhà sợ hãi khóc rống, thì đó đã là việc tốt lắm rồi."
Lục Hải Trung nói: "Lần này thì khác, anh có thể thấy rằng Chu Thì Dự có ý gì đó với nữ đồng chí đó."
"Thật hay giả thế, nếu là như vậy thì thật hiếm có." Vương Trân Phượng lẩm bẩm nói.
Lục Hải Trung nói ngắn gọn về tình hình ở bệnh viện.
Vương Trân Phượng chậc lưỡi: "Anh nói là đấy là Chu Thì Dự sao, nhưng nữ đồng chí ấy quả thật là can đảm. Vì cứu anh, cô ấy còn dám đối đầu với cái đầu gai đó, em cũng muốn gặp cô ấy một chút. Chúng ta phải xem tình hình trước đã. Đến lúc đó mới ngỏ lời hỏi thăm giúp đỡ một tí."
Con người ngày nay vẫn đơn giản và nhiệt tình.
Vương Trân Phượng nói rằng cô ấy không muốn giúp Chu Thì Dự nữa, nhưng cô ấy sẽ rất vui nếu chuyện này thực sự có thể thành công.
Khi cô ấy đi ra ngoài, cô ấy nhìn thấy Chu Thì Dự đang đi cùng Tiểu Ngũ.
Có thể nhìn thoáng qua điều gì đó về cái người Tiểu Ngũ này, hai anh em họ đã ra ngoài nói chuyện lâu như vậy, Vương Trân Phượng nghĩ rằng tâm sự như vậy, có thể có liên quan đến Tống Tri Uyển.
Tuy nhiên, Vương Trân Phượng định hỏi vài câu nhưng Tiểu Vũ lại ấp úng, ánh mắt rất thất thường khiến Vương Trân Phượng cảm thấy hai người bọn họ rất mờ ám.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.