[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 33:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Tri Uyển hôm nay được chuyển công tác nên đương nhiên không phải đi làm.
Sau khi tỉnh dậy, cô thay một chiếc váy liền thân trơn và một đôi giày da cao gót nhỏ.
Trước gương, Tống Tri Uyển thắt mái tóc dài thành hai bím và buông xõa hai bên, khiến các đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm duyên dáng, yêu kiều.
Khi đi xuống cầu thang.
Thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài, lão phu nhân cảm thấy có chút kỳ quái: "Con hôm nay không phải không cần đi làm sao?"
“Một người bạn mời con ăn cơm” Tống Tri Uyển thản nhiên đáp.
Bạn sao?
Lão phu nhân càng thêm nghi hoặc, bình thường Tống Tri Uyển không có nhiều bạn bè, những người đó đều coi thường gia thế của mình, không ức hiếp cô là tốt rồi, làm sao có thể làm bạn với cô.
Bây giờ lúc này, lại xuất hiện một người bạn không biết từ đâu đến.
Có thể là người yêu ư?
Khi lão phu nhân nghĩ vậy, cảm thấy rằng điều đó rất có khả năng.
Vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu với cô: "Vậy con đi đi, đừng có vô lễ đấy, có muốn mang chút quà qua không?"
"Con nhờ bà Lưu chuẩn bị cho con một túi táo, con mang theo đây."
Lão phu nhân ừ một tiếng, bà thật sự rất tò mò cháu gái mình tìm được người yêu như thế nào, không khỏi thăm dò: “Khi nào rảnh thì mời bạn cháu đến nhà ăn cơm nhé? Hiếm khi mới có người đến nhà chúng ta đấy. ."
Sau khi nghe điều này.
Tống Tri Uyển ngẩn người ra.
Mời Chu Thì Dự về nhà ăn cơm?
Trong đầu cô lập tức hiện ra Chu Thì Dự mặc quân phục, cao lớn dị thường, tướng mạo dữ tợn, nhìn thế nào cũng không dễ kết thân.
Còn chuyện mời anh về nhà, đơn giản là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Huống chi đối phương nhất định sẽ từ chối mình, nếu thật sự đến, sẽ làm cho đám người bà Lưu sợ hãi.
Cô mơ hồ nói qua loa cho có: "Lần sau nói chuyện đi, bà, con đi trước."
Nói xong, cô vội vã ra khỏi cửa.
Thấy Tống Tri Uyển như vậy, lão phu nhân càng cảm thấy suy đoán của mình không sai, liền gọi điện thoại cho bà Lưu, nói với bà: "Khi nào Tiểu Uyển trở về, hãy nhìn kỹ xem có ai đưa con bé về không."
Bà Lưu thở dài.
Ra khỏi cửa.
Tống Tri Uyển không dám cứ như vậy đi thẳng đến bệnh viện, sợ người khác nhìn thấy sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có cho Chu Thì Dự, vì vậy cô hẹn đến ở một con hẻm bên cạnh bệnh viện.
Ở đó rất hẻo lánh, sẽ không có nhiều người ở đó.
Lúc đó là khoảng mười một giờ, Tống Tri Uyển nhìn thấy bóng dáng cao lớn của đang vội vàng chạy về phía cô.
Tống Tri Uyển hôm nay được chuyển công tác nên đương nhiên không phải đi làm.
Sau khi tỉnh dậy, cô thay một chiếc váy liền thân trơn và một đôi giày da cao gót nhỏ.
Trước gương, Tống Tri Uyển thắt mái tóc dài thành hai bím và buông xõa hai bên, khiến các đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm duyên dáng, yêu kiều.
Khi đi xuống cầu thang.
Thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài, lão phu nhân cảm thấy có chút kỳ quái: "Con hôm nay không phải không cần đi làm sao?"
“Một người bạn mời con ăn cơm” Tống Tri Uyển thản nhiên đáp.
Bạn sao?
Lão phu nhân càng thêm nghi hoặc, bình thường Tống Tri Uyển không có nhiều bạn bè, những người đó đều coi thường gia thế của mình, không ức hiếp cô là tốt rồi, làm sao có thể làm bạn với cô.
Bây giờ lúc này, lại xuất hiện một người bạn không biết từ đâu đến.
Có thể là người yêu ư?
Khi lão phu nhân nghĩ vậy, cảm thấy rằng điều đó rất có khả năng.
Vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu với cô: "Vậy con đi đi, đừng có vô lễ đấy, có muốn mang chút quà qua không?"
"Con nhờ bà Lưu chuẩn bị cho con một túi táo, con mang theo đây."
Lão phu nhân ừ một tiếng, bà thật sự rất tò mò cháu gái mình tìm được người yêu như thế nào, không khỏi thăm dò: “Khi nào rảnh thì mời bạn cháu đến nhà ăn cơm nhé? Hiếm khi mới có người đến nhà chúng ta đấy. ."
Sau khi nghe điều này.
Tống Tri Uyển ngẩn người ra.
Mời Chu Thì Dự về nhà ăn cơm?
Trong đầu cô lập tức hiện ra Chu Thì Dự mặc quân phục, cao lớn dị thường, tướng mạo dữ tợn, nhìn thế nào cũng không dễ kết thân.
Còn chuyện mời anh về nhà, đơn giản là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Huống chi đối phương nhất định sẽ từ chối mình, nếu thật sự đến, sẽ làm cho đám người bà Lưu sợ hãi.
Cô mơ hồ nói qua loa cho có: "Lần sau nói chuyện đi, bà, con đi trước."
Nói xong, cô vội vã ra khỏi cửa.
Thấy Tống Tri Uyển như vậy, lão phu nhân càng cảm thấy suy đoán của mình không sai, liền gọi điện thoại cho bà Lưu, nói với bà: "Khi nào Tiểu Uyển trở về, hãy nhìn kỹ xem có ai đưa con bé về không."
Bà Lưu thở dài.
Ra khỏi cửa.
Tống Tri Uyển không dám cứ như vậy đi thẳng đến bệnh viện, sợ người khác nhìn thấy sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có cho Chu Thì Dự, vì vậy cô hẹn đến ở một con hẻm bên cạnh bệnh viện.
Ở đó rất hẻo lánh, sẽ không có nhiều người ở đó.
Lúc đó là khoảng mười một giờ, Tống Tri Uyển nhìn thấy bóng dáng cao lớn của đang vội vàng chạy về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.