[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 40:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lúc Chu Thì Dự hạnh phúc nghĩ thì Lục Hải Trung trở lại, cắt ngang giấc mơ ngọt ngào của anh, họ ngồi một lúc vừa hay Vương Trân Phượng nấu ăn xong đi ra.
Tống Tri Uyển nháy mắt với Vương Trân Phượng nhưng cô không nhận thấy có gì bất ổn, dù sao thì biểu hiện của Vương Trân Phượng đúng như lời cô nói, giả vờ như không biết chuyện gì, đối đãi với Tống Tri Uyển như ân nhân cứu mạng.
Bữa ăn này xem như yên bình.
Nhưng Tống Tri Uyển luôn cảm thấy có người đang nhìn mình nên bỗng quay lại nhìn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt hung ác như sói.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, áo sơ mi trắng vì nóng mà bị xắn lên hai đoạn, lộ ra cánh tay cường tráng, to đến mức cô cảm thấy hai chân mình có thể trực tiếp bị bẻ gãy chứ đừng nói là khí chất cường đại tỏa ra từ người anh.
Tim cô lỡ một nhịp.
Không biết nên làm gì, càng không biết nên nói gì, vẫn là tiếp tục ăn.
Vương Trân Phượng và Lục Hải Trung giả vờ không để ý, liên tục yêu cầu Tống Tri Uyển ăn thêm đồ ăn, cũng xem như nhiệt tình, mời Tống Tri Uyển nếu không bận chuyện gì có thể tới dùng cơm.
Tống Tri Uyển không coi trọng chuyện này, dù sao cô cũng là người có thân phận như vậy, không có việc gì mà cũng đến, bây giờ người ta không biết thân phận của cô, cô đến nhiều lại sợ người khác hiểu lầm.
Đột nhiên, một đôi đũa xuất hiện trước mặt cô, một miếng thịt được đặt vào bát của Tống Tri Uyển.
Tống Tri Uyển vô thức nhìn sang, là Chu Thì Dự.
Chu Thì Dự mặt không biến sắc: "Ăn nhiều một chút, đừng chỉ ăn mỗi đĩa rau kia, chị dâu làm thịt kho tàu ăn rất ngon."
Lúc này cô mới chú ý đến thịt kho tàu, nó cách cô xa nhất, chẳng lẽ Chu Thì Dự cho rằng cô không dám gắp sao?
Tống Tri Uyển có chút ấm ức trước hành động của anh.
Một người đàn ông trông hung dữ, nhưng rất cẩn thận trong mọi việc ...
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.
Tống Tri Uyển định trở về.
Nghe cô nói muốn trở về, Chu Thì Dự lập tức đứng lên: "Để tôi đưa cô về."
Tống Tri Uyển định mở miệng từ chối thì Chu Thì Dự đã nhanh hơn một bước, anh nói: "Để tôi đưa về. Nếu cô đi ra ngoài một mình sẽ rất khó xử, nói không chừng còn có thể bị tra hỏi."
Tống Tri Uyển không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nuốt lời từ chối vừa định nói ra vào bụng.
Hai người cứ thế rời đi.
Vương Trân Phượng đang rửa bát bên trong, Lục Hải Trung dựa vào bên cạnh bà, xúc động nói: “Đừng cho rằng Chu Thì Dự là một thằng nhóc hung dữ, cậu ấy đối xử với đồng chí Tống rất cẩn thận. Có vẻ là cậu ấy làm vậy vì xuất phát từ tâm, nhưng cũng không biết chuyện của bọn họ liệu có thể được thành đôi được hay không."
Vương Trân Phượng không muốn nói về điều này.
Trong lúc Chu Thì Dự hạnh phúc nghĩ thì Lục Hải Trung trở lại, cắt ngang giấc mơ ngọt ngào của anh, họ ngồi một lúc vừa hay Vương Trân Phượng nấu ăn xong đi ra.
Tống Tri Uyển nháy mắt với Vương Trân Phượng nhưng cô không nhận thấy có gì bất ổn, dù sao thì biểu hiện của Vương Trân Phượng đúng như lời cô nói, giả vờ như không biết chuyện gì, đối đãi với Tống Tri Uyển như ân nhân cứu mạng.
Bữa ăn này xem như yên bình.
Nhưng Tống Tri Uyển luôn cảm thấy có người đang nhìn mình nên bỗng quay lại nhìn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt hung ác như sói.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, áo sơ mi trắng vì nóng mà bị xắn lên hai đoạn, lộ ra cánh tay cường tráng, to đến mức cô cảm thấy hai chân mình có thể trực tiếp bị bẻ gãy chứ đừng nói là khí chất cường đại tỏa ra từ người anh.
Tim cô lỡ một nhịp.
Không biết nên làm gì, càng không biết nên nói gì, vẫn là tiếp tục ăn.
Vương Trân Phượng và Lục Hải Trung giả vờ không để ý, liên tục yêu cầu Tống Tri Uyển ăn thêm đồ ăn, cũng xem như nhiệt tình, mời Tống Tri Uyển nếu không bận chuyện gì có thể tới dùng cơm.
Tống Tri Uyển không coi trọng chuyện này, dù sao cô cũng là người có thân phận như vậy, không có việc gì mà cũng đến, bây giờ người ta không biết thân phận của cô, cô đến nhiều lại sợ người khác hiểu lầm.
Đột nhiên, một đôi đũa xuất hiện trước mặt cô, một miếng thịt được đặt vào bát của Tống Tri Uyển.
Tống Tri Uyển vô thức nhìn sang, là Chu Thì Dự.
Chu Thì Dự mặt không biến sắc: "Ăn nhiều một chút, đừng chỉ ăn mỗi đĩa rau kia, chị dâu làm thịt kho tàu ăn rất ngon."
Lúc này cô mới chú ý đến thịt kho tàu, nó cách cô xa nhất, chẳng lẽ Chu Thì Dự cho rằng cô không dám gắp sao?
Tống Tri Uyển có chút ấm ức trước hành động của anh.
Một người đàn ông trông hung dữ, nhưng rất cẩn thận trong mọi việc ...
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.
Tống Tri Uyển định trở về.
Nghe cô nói muốn trở về, Chu Thì Dự lập tức đứng lên: "Để tôi đưa cô về."
Tống Tri Uyển định mở miệng từ chối thì Chu Thì Dự đã nhanh hơn một bước, anh nói: "Để tôi đưa về. Nếu cô đi ra ngoài một mình sẽ rất khó xử, nói không chừng còn có thể bị tra hỏi."
Tống Tri Uyển không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nuốt lời từ chối vừa định nói ra vào bụng.
Hai người cứ thế rời đi.
Vương Trân Phượng đang rửa bát bên trong, Lục Hải Trung dựa vào bên cạnh bà, xúc động nói: “Đừng cho rằng Chu Thì Dự là một thằng nhóc hung dữ, cậu ấy đối xử với đồng chí Tống rất cẩn thận. Có vẻ là cậu ấy làm vậy vì xuất phát từ tâm, nhưng cũng không biết chuyện của bọn họ liệu có thể được thành đôi được hay không."
Vương Trân Phượng không muốn nói về điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.