[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 41:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Hải Trung thấy bà ấy như vậy, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
“Đồng chí Tống là người hào phóng, con bé không giống với Tiểu Chu, những chuyện này đừng bận tâm.”
Vương Trân Phượng xua tay: "Như vậy cũng tốt, nếu không tôi sẽ luôn áy náy, bất luận bên nào vấn đề xảy ra, em cũng đều cảm thấy không thoải mái. Anh không nên để cho Chu Thì Dự làm càn, cám ơn vì bữa ăn trong khi mọi người đều không thoải mái."
Sau khi bị phàn nàn, Lục Hải Trung không dám phản bác, chỉ dám cười, đàn ông thông minh là thế, đừng tranh luận với vợ, nếu không chỉ chút nữa thôi sẽ bị mắng té tát.
Sau khi ra khỏi cửa, Chu Thì Dự nói: "Thủ trưởng và chị dâu là người tốt, nếu cô muốn ra khỏi hiệu thuốc, tôi có thể đề cập với bệnh viện ..."
"Không cần, chúng ta không phải đã có thỏa thuận từ trước sao?" Tống Tri Uyển sau đó mới ý thức được, cô cảm thấy Chu Thì Dự đối xử với cô khác thường, hình như có chút nhiệt tình quá mức.
Ánh mắt Chu Thì Dự nóng rực, gật đầu nói: "Là tôi quá đường đột."
Tống Tri Uyển chắc chắn rằng đây là cách một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, tim cô lại một lần nữa đập loạn nhịp.
Tống Tri Uyển ngồi trên ghế sau xe đạp không nói lời nào, cô không biết nên cư xử với tình cảm của Chu Thì Dự dành cho mình như thế nào, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận của Chu Thì Dự có thể thoát khỏi nguy hiểm hiện tại, bởi vì cô chắc chắn rằng sẽ không có người đàn ông nào lấy tiền đồ để đùa giỡn.
Chu Thì Dự cảm thấy Tống Tri Uyển dường như lạnh nhạt hơn với anh, anh không phải là một kẻ ngốc.
Nhưng anh không hỏi, anh chỉ hỏi Tống Tri Uyển đi đâu.
Tống Tri Uyển vốn định nói anh đưa mình đến bệnh viện, sau đó sẽ tự mình đi bộ về nhà.
Nhưng rồi như nghĩ ra điều gì đó, cô đảo mắt và nói địa chỉ nhà mình cùng bảng số phòng cho anh.
Chu Thì Dự ừ một tiếng.
Hỏi đường xong, cả hai lại không nói lời gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu, càng ngày càng gần điểm đến.
Cho đến khi gần đến trước cổng chính.
Tống Tri Uyển nhảy xuống từ ghế sau xe đạp, mím môi nói: "Đến rồi! Tôi ở chỗ này, đây là nhà của tôi, anh cũng sớm trở về đi."
Cô bảo anh dừng ở đây không phải để khoe khoang. Mà là để Chu Thì Dự biết khó mà lui.
Ai nhìn vào cũng hiểu việc một sĩ quan quân đội trẻ có thành tích tốt ở bên một đại tiểu thư nhà tài phiệt không phải là điều tốt đẹp gì.
Tuy nhiên.
Tống Tri Uyển đã đánh giá quá cao Chu Thì Dự.
Người đàn ông chống hai chân xuống đất, hai tay vẫn cầm tay lái, dưới ánh nắng chói chang nhìn Tống Tri Uyển, ánh sáng có chút mãnh liệt nên làm tan đi một chút sự sắc bén của người đàn ông.
Lục Hải Trung thấy bà ấy như vậy, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
“Đồng chí Tống là người hào phóng, con bé không giống với Tiểu Chu, những chuyện này đừng bận tâm.”
Vương Trân Phượng xua tay: "Như vậy cũng tốt, nếu không tôi sẽ luôn áy náy, bất luận bên nào vấn đề xảy ra, em cũng đều cảm thấy không thoải mái. Anh không nên để cho Chu Thì Dự làm càn, cám ơn vì bữa ăn trong khi mọi người đều không thoải mái."
Sau khi bị phàn nàn, Lục Hải Trung không dám phản bác, chỉ dám cười, đàn ông thông minh là thế, đừng tranh luận với vợ, nếu không chỉ chút nữa thôi sẽ bị mắng té tát.
Sau khi ra khỏi cửa, Chu Thì Dự nói: "Thủ trưởng và chị dâu là người tốt, nếu cô muốn ra khỏi hiệu thuốc, tôi có thể đề cập với bệnh viện ..."
"Không cần, chúng ta không phải đã có thỏa thuận từ trước sao?" Tống Tri Uyển sau đó mới ý thức được, cô cảm thấy Chu Thì Dự đối xử với cô khác thường, hình như có chút nhiệt tình quá mức.
Ánh mắt Chu Thì Dự nóng rực, gật đầu nói: "Là tôi quá đường đột."
Tống Tri Uyển chắc chắn rằng đây là cách một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, tim cô lại một lần nữa đập loạn nhịp.
Tống Tri Uyển ngồi trên ghế sau xe đạp không nói lời nào, cô không biết nên cư xử với tình cảm của Chu Thì Dự dành cho mình như thế nào, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận của Chu Thì Dự có thể thoát khỏi nguy hiểm hiện tại, bởi vì cô chắc chắn rằng sẽ không có người đàn ông nào lấy tiền đồ để đùa giỡn.
Chu Thì Dự cảm thấy Tống Tri Uyển dường như lạnh nhạt hơn với anh, anh không phải là một kẻ ngốc.
Nhưng anh không hỏi, anh chỉ hỏi Tống Tri Uyển đi đâu.
Tống Tri Uyển vốn định nói anh đưa mình đến bệnh viện, sau đó sẽ tự mình đi bộ về nhà.
Nhưng rồi như nghĩ ra điều gì đó, cô đảo mắt và nói địa chỉ nhà mình cùng bảng số phòng cho anh.
Chu Thì Dự ừ một tiếng.
Hỏi đường xong, cả hai lại không nói lời gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu, càng ngày càng gần điểm đến.
Cho đến khi gần đến trước cổng chính.
Tống Tri Uyển nhảy xuống từ ghế sau xe đạp, mím môi nói: "Đến rồi! Tôi ở chỗ này, đây là nhà của tôi, anh cũng sớm trở về đi."
Cô bảo anh dừng ở đây không phải để khoe khoang. Mà là để Chu Thì Dự biết khó mà lui.
Ai nhìn vào cũng hiểu việc một sĩ quan quân đội trẻ có thành tích tốt ở bên một đại tiểu thư nhà tài phiệt không phải là điều tốt đẹp gì.
Tuy nhiên.
Tống Tri Uyển đã đánh giá quá cao Chu Thì Dự.
Người đàn ông chống hai chân xuống đất, hai tay vẫn cầm tay lái, dưới ánh nắng chói chang nhìn Tống Tri Uyển, ánh sáng có chút mãnh liệt nên làm tan đi một chút sự sắc bén của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.