Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Chương 42: « Công Chúa Bạch Tuyết » (1)

Nữ Vương Bất Tại Gia

26/06/2023

Lúc này Diệp Uẩn Niên cuối cùng cũng tìm ra được một chồng sách: "Em cứ nhìn những thứ này trước đi, khi còn bé anh từng đọc rồi, nếu như em có thể đọc hiểu nó thì rất nhiều chữ em cũng sẽ biết”

Ô Đào nhìn sang, , tất cả đều là truyện tranh, nhưng mà những truyện tranh này và truyện tranh thuê ở cửa hiệu bên ngoài không giống nhau lắm, đây là bản đơn, còn có in màu.

Diệp Uẩn Niên lật ra: "Đây là « Đại náo thiên cung », đây là « Công chúa Bạch Tuyết » « Cô bé quàng khăn đỏ », còn có, ‹Ðông

Quách tiên sinh » « Hồ Iy liệt na cố sự », có Trung Quốc, cũng có nước ngoài, cũng có rất nhiều truyện cổ tích nổi danh, đều rất là hay, em có thể đọc nó”

Ô Đào thử lật quyển « Công chúa Bạch Tuyết » kia ra, bên trong đều là những bức hoạ đầy màu sắc, đẹp đến mức người ta không thể nào tin được.

Diệp Uẩn Niên: "Anh đọc cho em, em đọc theo, như vậy em sẽ được đọc hai lần, chắc chắn là sẽ nhớ kỹ.

Chờ em về nhà, không cần tiếp tục đọc.

Ô Đào vội vàng gật đầu: "Được.

Thế là Diệp Uẩn Niên bắt đầu đọc cho Ô Đào nghe, giọng cậu đọc không trầm bồng du dương, cũng không giống như là kể chuyện xưa, mà ngữ điệu rất ôn hòa, chỉ là giọng cậu nhẹ nhàng khoan khoái, Ô Đào cảm thấy rất êm tai.

Diệp Uẩn Niên đọc xong một lần xong Ô Đào liền vội vàng đọc theo, Diệp Uẩn Niên đọc tiếp đoạn tiếp theo.

Đọc xong một bản truyện tranh, Diệp Uẩn Niên cũng có chút mệt mỏi, liền rót một chén nước, cho Ô Đào uống, mình cũng uống.

Ô Đào uống nước xong liền không nhịn được tiếp tục lật quyển « Công chúa Bạch Tuyết » kia ra, cô bé thực sự thích nó vô cùng:

lại cảm thấy mình thật sự là quá may mắn, vậy mà lại gặp được Diệp Uẩn Niên, đã vậy anh ấy còn chịu dạy chữ cho mình.

"Anh dạy em như vậy, liệu có ảnh hưởng đến anh hay không?" Cô bé vẫn không nhịn được hỏi.

"Không đâu, cha mẹ anh vội vàng làm việc, ông của anh cũng bề bộn nhiều việc, bình thường thân thích đằng mẹ sẽ trông nom anh, nhưng bà ấy không thích nói, bà ấy có kể chuyện anh cũng không thích nghe, trong nhà chỉ có một mình anh.



Ô Đào hơi đồng tình: "Vậy thật là rất chán, nhà anh thật lớn, vậy mà chỉ có một mình anh”

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Ông của anh nói, là anh không nên tùy tiện đi ra ngoài, nên anh chỉ có thể thình thoảng đi ra ngoài mua chút đồ ăn, phần lớn thời điểm đều ở trong nhà”

Ô Đào: "Em ngày nào cũng sẽ chạy ra bên ngoài, em muốn đi học, còn phải nhặt lõi than” 

Diệp Uẩn Niên: "Trước kia lúc anh một tuổi, anh còn học ở nhà trẻ Bác thị chung quanh đây, nhưng mà sau này anh không đi học nữa, cảm thấy không có ý nghĩa, hiện tại cũng không muốn đi học” Ô Đào: "Vậy anh bình thường sẽ chơi cùng ai?”

Diệp Uẩn Niên: "Trước kia trong ngõ hẻm có mấy người có thể chơi, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều có chuyện, không có tâm tư chơi”

Diệp Uẩn Niên nói đến đây, trong đôi mắt thanh tịnh lóe lên vẻ cô bé đơn.

Trong lòng Ô Đào tỉnh tỉnh mê mê, nhưng mà lại cảm thấy mình hình như cũng hiểu rõ.

Diệp Uẩn Niên không giống mình, chung quanh mình luôn rất nhộn nhạo, hoặc là tiếng mắng của cha mẹ, hoặc là tiếng trẻ con kêu gào ầm ĩ, nhưng Diệp Uẩn Niên lại ở trong cái ngõ hẻm mà trước kia toàn người cao quý, còn có nhiều nhà có tình huống giống như nhà Diệp Uẩn Niên.

Cho nên vào loại thời điểm này, cũng chưa chắc là không xảy ra chuyện.

Cô bé ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tỉnh khắc hoa, thấy được đống đồ dùng chất đống ngoài cửa sổ.

Cô bé nghĩ, trong phòng khách trống rỗng, có lẽ đã từng được trưng bày rất đẹp, vừa nhìn là đã thấy khí phái, nhưng hiện tại lại cứ như vậy trơ mắt nhìn, cũng không thể đùng.

Về phần bên ngoài, thì rất là ầm ĩ, cũng không đám tùy tiện đi ra ngoài.

Bởi như vậy, nên cô bé thực sự không biết, mình nên hâm mộ Diệp Uẩn Niên, hay là phải đồng tình với Diệp Uẩn Niên.

Lúc này, Diệp Uẩn Niên khẽ nói: "Em có thời gian có thể tới nhà anh, anh dạy chữ cho em.

Ô Đào gật đầu: "Được! Vậy anh chính là giáo viên của em!”



Diệp Uẩn Niên: "Giáo viên?”

Ô Đào: "Đúng vậy, anh dạy em chữ, anh không phải là giáo viên của em sao?”

Diệp Uẩn Niên cười.

Cậu cũng không phải là một đứa trẻ thích cười, bình thường luôn giống như người lớn, vẻ mặt cẩn thận lại yên bình

Cái này cũng có thể là vì từ nhỏ cậu đã đọc qua rất nhiều sách, đương nhiên cũng có thể là vì trong nhà cậu chỉ có ông một người lớn tuổi là ông cậu.

Hiện tại cậu lại cười, cười lên, trong mắt lóe ánh sáng.

Cậu cười nhìn cô bé nói: "Anh là giáo viên, em là học sinh, vậy anh hiện tại sẽ dạy em.

Ô Đào cũng cười, nói to: "Vâng ạ”

Diệp Uẩn Niên lại đọc cho Ô Đào quyển Công chúa Bạch Tuyết rồi dẫn cô bé đi xem sách khác trên giá sách, có sách làng ngoại văn, cậu nói ông cậu biết tiếng quốc ngữ, mà cậu chỉ biết Anh ngữ và tiếng Pháp. “Lúc anh nhỏ hơn, nhà bọn anh sẽ chiêu đãi khách hàng ngoại quốc, anh đã học được khi đó.

Ô Đào hiếu kì, liền hỏi Diệp Uẩn Niên chuyện người ngoại quốc.

Diệp Uẩn Niên nói rất nhiều, nói bọn họ có dáng dấp ra sao, nói bọn họ ăn com Tây, còn nói trước kia nhà bọn họ có một đầu bếp biết làm cơm Tây, làm rất là ngon.

Nhưng mà sau này vị đầu bếp kia rời đi, đi đến một nhà lãnh đạo lớn để làm đầu bếp.

Tất cả những thứ này với Ô Đào thật sự là quá xa vời, cô bé không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?” Diệp Uẩn Niên: "Ông của anh nói, người đấy hiện tại là cán bộ quốc gia.

Anh nhớ hồi anh năm tuổi, người ấy còn tới thăm hỏi bọn anh, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, rất phong độ, nhưng mà hai năm này đều không có tới”

Ô Đào nghe xong, lờ mờ hiểu rõ, hai năm này tình thế thay đổi, cho nên vị đầu bếp làm cán bộ quốc gia kia không tới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook