Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Chương 43: « Công Chúa Bạch Tuyết » (2)

Nữ Vương Bất Tại Gia

26/06/2023

Diệp Uẩn Niên còn đẫn Ô Đào đi xem ảnh cậu lúc còn bé, cùng đống mô hình cậu từng phát minh.

Cậu nói cậu đọc sách nên mới lấy được linh cảm.

"Như vậy là có thể ma sát phát ra điện, có thể đốt sáng bóng đèn nhỏ rồi" Cậu ấy nói như vậy.

"Thật sao?" Ô Đào ngạc nhiên, cô bé từ trước đến nay đều không ngờ mình còn có thể tạo ra điện! "Lẽ ra là có thể, nhưng mà anh luôn thất bại" Diệp Uẩn Niên nhắc tới cái này, giữa lông mày có chút uể oải.

"Có lẽ thử lại lần nữa là được" Ô Đào an ủi Diệp Uẩn Niên: "Có thể có vài chuyện chúng ta còn chưa hiểu, nhưng học tập cho giỏi, thử nghiệm thêm là có thể thành công!”

"Anh cũng cảm thấy như vậy" Diệp Uẩn Niên lại đem một "Phát minh" khác mình làm qua đưa cho Ô Đào xem, tất cả đều là những sản phẩm thất bại, nhưng mà đối với Ô Đào mà nói, những thứ này rất thú vị.

Mấy đứa trẻ nam trong đại viện của cô bé cũng biết làm đèn pin nhỏ và nối bóng đèn liền làm thành đèn pin đơn giản, nhưng mà đều không có gì khó khăn, chỉ là tùy tiện làm ra, trừ đó ra, thứ bọn họ cảm thấy hứng thú nhất chính là đuổi bồ câu, đánh bóng bàn, chụp tam giác.

Cô bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên không giống những đứa trẻ nam khác, đến cả sở thích cũng có mùi vị văn hóa như thế.

Trước khi đi, Diệp Uẩn Niên còn đóng gói gói xúc xích mua được ở "Quán xúc xích Phong Niên" tới cho Ô Đào, để Ô Đào mang theo.

Ô Đào đương nhiên không chịu nhận, cô bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên là giáo viên của mình, cho mình đọc sách đã là rất tốt rồi, sao cô bé có thể muốn đồ của Diệp Uẩn Niên được.

Diệp Uẩn Niên nghe vậy, nhưng còn chưa từ bỏ.

Ô Đào ái ngại dùng giấy da trâu bọc cuốn « Công chúa Bạch Tuyết » lại, đặt ở bên trong giỏ trúc, rời khỏi nhà Diệp Uẩn Niên.

Lúc đi ra khỏi đại môn, phát hiện bên ngoài có gió nổi lên, có một tiểu thương đang gánh đồ đứng ở ngoài đại môn tránh gió, nhìn thấy Ô Đào ra liền giật này cả mình.

Ô Đào kỳ thật cũng bị giật nảy mình.

Ô Đào phát hiện trên áo bông đối phương tràn đầy miếng vá, nhìn bẩn bẩn, đối phương còn tỏ rõ vẻ đề phòng mà nhìn cô bé, nhưng mà anh ta rất nhanh đã phát hiện trên lưng Ô Đào đeo giỏ trúc, còn cầm một cái cào nhỏ, rõ ràng chính là một đứa trẻ nhặt lõi than.

Trên mặt anh ta liền lộ ra cảm giác thân thiết, giống như đối mặt với đồng môn.



Anh cười nói: "Cô bé, em nhặt lõi than à, sao lại đi từ bên trong ra?”

Ô Đào lễ phép gật đầu với đối phương: "Em đến gặp bạn”

Nói xong, cô bé cũng liền lưng cõng giỏ trúc rời đi.

Người kia hiển nhiên là buồn bực, nhìn bóng lưng Ô Đào chạy xa, lắc đầu, sau đó liền quát lên: "Có giày rách đổi tiền không?”

Rời khỏi chỗ Diệp Uẩn Niên vẫn còn sớm, Ô Đào còn có thể tiếp tục nhặt lõi than, nhưng mà cô bé quá trân quý quyển sách «

Công chúa Bạch Tuyết » kia nên nếu mang theo quyển « Công chúa Bạch Tuyết » kia đi nhặt lõi than, cô bé cảm thấy đó là sự khinh nhờn đối với quyển sách đó.

Cô bé cõng giỏ trúc, vội vàng về nhà, lấy sách, mở giấy đa trâu ra, trịnh trọng đặt ở trên ngăn tủ, sau đó mở ra đọc vài trang.

Lúc đọc, trong đầu cô bé hồi tưởng lại dáng vẻ của Diệp Uẩn Niên, còn cả giọng nói của Diệp Uẩn Niên.

Cô bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên chính là Công chúa Bạch Tuyết mỹ lệ, ở trong thành bảo, có một cố sự xa xôi động lòng người.

Bọn họ kỳ thật cũng không tính là cách quá xa, đi đường nhanh thì cũng chỉ mất một chút thời gian, nhưng mà cách sống của bọn họ rất là khác biệt, Diệp Uẩn Niên có hết thảy những thứ mà cô bé vĩnh viễn không có cách nào chạm đến được.

Cô bé liền nghĩ tới Vương Á Tương, cô bé nghĩ, Vương Á Tương và Diệp Uẩn Niên hắn là có chút giống nhau, bọn họ đều sẽ có một đôi tay trắng noãn , còn biết dùng loại xà phòng thơm thơm để rửa tay, rửa tay xong liền xoa kem dưỡng, đeo bao tay lên, vĩnh viễn sẽ không bị tổn thương do giá rét.

Suy nghĩ lung tung đọc một lượt sách, cô bé lại lấy ra hoạt thạch và phiến đá nhặt được, thử viết chữ, cô bé hiện tại biết được một chút quy tắc đơn giản, nên viết rất dễ đàng.

Hiện tại cô bé đã viết mấy ngày rồi, cảm giác trên tay không còn vụng về nữa, chứ viết ra ít nhất cũng ngay ngắn.

Viết xong, cô bé tự nhìn lại một phen, khá là đắc chí, cảm thấy mình giống như cũng biết viết chữ vậy.

Đang viết, Huân Tử tới, Huân Tử hếch nhìn quyển sách “Công chúa Bạch Tuyết" kia, cậu kinh ngạc lại gần, liền muốn cầm lên, Ô Đào kinh ngạc, vội ngăn cản cậu.



Huân Tử thấy Ô Đào phản ứng lớn như vậy thì hơi kinh ngạc.

Ô Đào vội giải thích: "Anh trước tiên cần phải rửa tay, đừng làm bẩn sách

Huân Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhưng mà vẫn rất muốn nhìn thử: "Ô Đào, đó là sách gì vậy?”

Ô Đào: "Người khác cho em mượn, dùng để học chữ, tên là Công chúa Bạch Tuyết.

Huân Tử buồn bực, sau đó nghĩ nghĩ: "Công chúa Bạch Tuyết, có ý gì?”

Ô Đào: "Chính là có một người tên là Bạch Tuyết, cô bé là một công chúa, làn da của cô bé trắng giống như tuyết”

Huân Tử nghĩ nghĩ, vui vẻ: "Em nhặt lõi than, nhất định phải đọc sách Công chúa Bạch Tuyết!”

Ô Đào nghe xong, liền hơi giận: "Tại sao em không thể đọc sách Công chúa Bạch Tuyết, nó chỉ là sách, em chỉ cần biết chữ, em cũng có thể đọc mà.

Chẳng lẽ em nhặt lõi than thì cả một đời chỉ có thể đọc công chúa than đen thôi sao?”

Huân Tử thấy Ô Đào giận, vội vàng đỗ dành: "Anh đùa em mà."

Ô Đào kỳ thật cũng biết mình phản ứng hơi quá, cô bé chỉ không muốn nghe Huân Tử nói như vậy mà thôi, nhưng Huân Tử cũng không phải cố ý, Huân Tử còn từng cho cô bé tiền.

Cô bé rũ cụp lấy cái đầu, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh Huân Tử, em cũng không phải cố ý nói như vậy.

Huân Tử hơi ngại, gãi đầu một cái: "Em đừng không vui, anh chỉ quen miệng nói thôi, em thích xem Công chúa Bạch Tuyết, vậy thì cứ đọc đi.

Huân Tử đi xong, Ô Đào mặt kiên hơi ủ rũ, chau mày, cô bé tiếp tục nhớ tới nhà Diệp Uẩn Niên, cẩn thận từng li từng tí lật quyển sách kia lên, cô bé mặc dù không hiểu giá cả, nhưng biết loại sách này chắc chắn không rẻ.

Loại giấy này so với bên ngoài bán dày hơn rất nhiều, hình ảnh in ấn phía trên cũng vô cùng tinh mỹ, tinh mỹ đến mức người ta nhìn mà hận không thể chui vào trong đó.

Cũng là do mình may mắn, có thể gặp được Diệp Uẩn Niên, nếu không căn bản không thể đọc được cuốn sách đẹp mắt như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook