Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh
Chương 3: Viên Kẹo Bọc Giấy Bóng Màu Tím (3)
Nữ Vương Bất Tại Gia
23/06/2023
Vốn là định nói với ngữ khí trịnh trọng nghiêm túc để tuyên bố cái tin tức trọng đại này, nhưng mà Ô Đào vẫn không nhịn được lấy ra kẹo đường của mình cho mọi người nhìn.
Quả nhiên, sau khi Ô Đào lấy bốn cây kẹo đường ra, cả Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng đều không nói gì.
Ánh đèn mười lăm oát mờ nhạt, nhưng mà chiếu vào giấy gói kẹo của bốn cây kẹo đường kia thì cũng phản xạ ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn.
Một cây là màu xanh da trời, một cây là màu đỏ, còn có hai cây là màu tím.
Thanh Đồng kinh ngạc: "Thật sự chụp ảnh cho em à, ảnh chụp đâu?"
Ô Đào thấy anh trai không còn hoài nghi mình thì trong lòng cũng đã thư thản, cô bé liền kể lại từ đầu chí cuối câu chuyện ra: "Người ta nói, đến đúng thời gian sẽ cho bọn em đi đến tiệm chụp ảnh Phong Thái để lấy."
Cái này làm cho Ninh Diệu Hương cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Tiệm chụp ảnh Phong Thái, tất cả mọi người đều biết.
Chủ tiệm của tiệm chụp ảnh Phong Thái là một người nổi tiếng, đây cũng là tiệm chụp ảnh đầu tiên mở ra ở Trung Quốc trước giải phóng. Sau này còn tự tay làm một bộ phim, chiếu ngay ở trước cửa rạp chiếu phim lộng lẫy. Nghe nói đó là lần đầu tiên Trung Quốc làm phim điện ảnh. Sau giải phóng, công tư hợp doanh, hẳn là nên thuộc về quốc gia.
Mà ông chủ cũ mất, chủ tiệm mới lại kinh doanh cũng không bằng trước kia nên thanh danh cũng không còn bằng lúc trước. Nhưng mà Ninh Diệu Hương từng nghe người lớn nhắc tới rạp phim chiếu phim trước cửa năm đó, cho nên mới biết một chút về nó.
Ninh Diệu Hương hỏi kỹ càng một lượt, mới biết rằng người đó đúng là người của tiệm chụp ảnh Phong Thái, nhưng cũng chỉ là tùy tiện chọn mấy đứa trẻ con vô tình đi qua An Môn mà thôi.
Ninh Diệu Hương lớn tuổi, cũng được thấy nhiều thứ rồi: "Không phải làm gì cả, đến đó nhìn một chút, hỏi cụ thể một chút là được."
Ô Đào: "Dù sao người ta cũng không lấy tiền của con, còn cho con kẹo đường. Cho dù không có ảnh chụp thì cũng không phải là chuyện gì xấu."
Cô bé vừa nói xong, Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng lại tiếp tục chú ý lên mấy cây kẹo đường đặt ở trong lòng bàn tay Ô Đào.
Ninh Diệu Hương: "Trẻ con ăn nhiều đường không tốt, rất hại cho răng, các con một đứa chỉ được ăn một cây."
Một đứa một cây nghĩa là, hai cây còn lại sẽ phải giao nộp cho Ninh Diệu Hương.
Ô Đào cũng không có ý kiến với cái này, Thanh Đồng đương nhiên cũng vui vẻ.
Thế là Ô Đào giữ lại cây màu tím, Thanh Đồng tùy tiện chọn cây màu xanh da trời, còn thừa lại một cây màu tím và một cây màu đỏ, Ninh Diệu Hương thu lại, đặt ở trong cái tủ trước giường.
Ô Đào trịnh trọng cẩn thận lột giấy gói kẹo ra, lúc lột ra động tác vô cùng chậm.
Cô bé không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ Tịch Mai ăn cái kẹo màu tím này, chị ấy có phải cũng lột ra như vậy hay không, có phải cũng ăn như vậy hay không.
Ô Đào có một ý nghĩ, cô bé cho rằng lột giấy gói kẹo ra là một chuyện lớn, mà chuyện lớn này cần một nghi thức đặc biệt, thông qua nghi thức đặc biệt này thì kẹo được lột ra cũng sẽ vô cùng ngọt.
Tấm giấy kiếng cuối cùng màu tím đã bị lột ra, Ô Đào soi dướng ánh đèn, cẩn thận quan sát cây đường kia.
Đường óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn đã thấy rất ngọt rất ngọt.
Ninh Diệu Hương bực mình: “Tắt đèn đi, nhanh lên!"
Ninh Diệu Hương không nỡ dùng đèn điện, chỉ khi may vá mới dùng đến, làm xong lập tức tắt ngay, sau đó sẽ mò mẫm trong bóng tối làm việc hoặc là lên giường đi ngủ sớm một chút.
Ô Đào đành phải vội vàng cho kẹo đường vào bên trong miệng, sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Cô bé hình như từng nghe người ta nói là trước khi đi ngủ không được ăn kẹo đường, sẽ hỏng răng, nhưng mà cô bé không để ý, dù sao cô bé cũng rất ít khi được ăn kẹo đường.
Cô bé định sẽ cứ ngậm như thế, để vị ngọt của đường chậm rãi tan ra ở trong miệng.
Cô bé cảm thấy như vậy thì cả người sẽ tung bay trong hạnh phúc, đến cả giấc mộng cũng sẽ ngọt lịm.
Cô bé cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, gió đêm đông gào thét, thổi qua tường xám ngói đỏ, thổi qua cây Hải Đường trụi lá ngoài cửa sổ, thổi qua chiếc cửa sổ đầy vẻ cổ xưa.
Cửa sổ phát ra âm thanh kẽo kẹt, bên trong tiếng kẽo kẹt này, Ô Đào đi vào giấc mộng.
Một giấc mộng dài dằng dặc nhưng rất chi tiết.
Lúc tỉnh mộng, cô bé đột nhiên ngồi dậy, trừng to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, đêm đang nồng, gió đang thổi mạnh. Ô Đào bé nhỏ mở miệng thở dốc, nhớ lại giấc mộng của mình.
Đường trong miệng vẫn chưa tan hết, thế nhưng cô bé lại không cảm thấy ngọt nữa rồi.
Quả nhiên, sau khi Ô Đào lấy bốn cây kẹo đường ra, cả Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng đều không nói gì.
Ánh đèn mười lăm oát mờ nhạt, nhưng mà chiếu vào giấy gói kẹo của bốn cây kẹo đường kia thì cũng phản xạ ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn.
Một cây là màu xanh da trời, một cây là màu đỏ, còn có hai cây là màu tím.
Thanh Đồng kinh ngạc: "Thật sự chụp ảnh cho em à, ảnh chụp đâu?"
Ô Đào thấy anh trai không còn hoài nghi mình thì trong lòng cũng đã thư thản, cô bé liền kể lại từ đầu chí cuối câu chuyện ra: "Người ta nói, đến đúng thời gian sẽ cho bọn em đi đến tiệm chụp ảnh Phong Thái để lấy."
Cái này làm cho Ninh Diệu Hương cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Tiệm chụp ảnh Phong Thái, tất cả mọi người đều biết.
Chủ tiệm của tiệm chụp ảnh Phong Thái là một người nổi tiếng, đây cũng là tiệm chụp ảnh đầu tiên mở ra ở Trung Quốc trước giải phóng. Sau này còn tự tay làm một bộ phim, chiếu ngay ở trước cửa rạp chiếu phim lộng lẫy. Nghe nói đó là lần đầu tiên Trung Quốc làm phim điện ảnh. Sau giải phóng, công tư hợp doanh, hẳn là nên thuộc về quốc gia.
Mà ông chủ cũ mất, chủ tiệm mới lại kinh doanh cũng không bằng trước kia nên thanh danh cũng không còn bằng lúc trước. Nhưng mà Ninh Diệu Hương từng nghe người lớn nhắc tới rạp phim chiếu phim trước cửa năm đó, cho nên mới biết một chút về nó.
Ninh Diệu Hương hỏi kỹ càng một lượt, mới biết rằng người đó đúng là người của tiệm chụp ảnh Phong Thái, nhưng cũng chỉ là tùy tiện chọn mấy đứa trẻ con vô tình đi qua An Môn mà thôi.
Ninh Diệu Hương lớn tuổi, cũng được thấy nhiều thứ rồi: "Không phải làm gì cả, đến đó nhìn một chút, hỏi cụ thể một chút là được."
Ô Đào: "Dù sao người ta cũng không lấy tiền của con, còn cho con kẹo đường. Cho dù không có ảnh chụp thì cũng không phải là chuyện gì xấu."
Cô bé vừa nói xong, Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng lại tiếp tục chú ý lên mấy cây kẹo đường đặt ở trong lòng bàn tay Ô Đào.
Ninh Diệu Hương: "Trẻ con ăn nhiều đường không tốt, rất hại cho răng, các con một đứa chỉ được ăn một cây."
Một đứa một cây nghĩa là, hai cây còn lại sẽ phải giao nộp cho Ninh Diệu Hương.
Ô Đào cũng không có ý kiến với cái này, Thanh Đồng đương nhiên cũng vui vẻ.
Thế là Ô Đào giữ lại cây màu tím, Thanh Đồng tùy tiện chọn cây màu xanh da trời, còn thừa lại một cây màu tím và một cây màu đỏ, Ninh Diệu Hương thu lại, đặt ở trong cái tủ trước giường.
Ô Đào trịnh trọng cẩn thận lột giấy gói kẹo ra, lúc lột ra động tác vô cùng chậm.
Cô bé không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ Tịch Mai ăn cái kẹo màu tím này, chị ấy có phải cũng lột ra như vậy hay không, có phải cũng ăn như vậy hay không.
Ô Đào có một ý nghĩ, cô bé cho rằng lột giấy gói kẹo ra là một chuyện lớn, mà chuyện lớn này cần một nghi thức đặc biệt, thông qua nghi thức đặc biệt này thì kẹo được lột ra cũng sẽ vô cùng ngọt.
Tấm giấy kiếng cuối cùng màu tím đã bị lột ra, Ô Đào soi dướng ánh đèn, cẩn thận quan sát cây đường kia.
Đường óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn đã thấy rất ngọt rất ngọt.
Ninh Diệu Hương bực mình: “Tắt đèn đi, nhanh lên!"
Ninh Diệu Hương không nỡ dùng đèn điện, chỉ khi may vá mới dùng đến, làm xong lập tức tắt ngay, sau đó sẽ mò mẫm trong bóng tối làm việc hoặc là lên giường đi ngủ sớm một chút.
Ô Đào đành phải vội vàng cho kẹo đường vào bên trong miệng, sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Cô bé hình như từng nghe người ta nói là trước khi đi ngủ không được ăn kẹo đường, sẽ hỏng răng, nhưng mà cô bé không để ý, dù sao cô bé cũng rất ít khi được ăn kẹo đường.
Cô bé định sẽ cứ ngậm như thế, để vị ngọt của đường chậm rãi tan ra ở trong miệng.
Cô bé cảm thấy như vậy thì cả người sẽ tung bay trong hạnh phúc, đến cả giấc mộng cũng sẽ ngọt lịm.
Cô bé cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, gió đêm đông gào thét, thổi qua tường xám ngói đỏ, thổi qua cây Hải Đường trụi lá ngoài cửa sổ, thổi qua chiếc cửa sổ đầy vẻ cổ xưa.
Cửa sổ phát ra âm thanh kẽo kẹt, bên trong tiếng kẽo kẹt này, Ô Đào đi vào giấc mộng.
Một giấc mộng dài dằng dặc nhưng rất chi tiết.
Lúc tỉnh mộng, cô bé đột nhiên ngồi dậy, trừng to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, đêm đang nồng, gió đang thổi mạnh. Ô Đào bé nhỏ mở miệng thở dốc, nhớ lại giấc mộng của mình.
Đường trong miệng vẫn chưa tan hết, thế nhưng cô bé lại không cảm thấy ngọt nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.