[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 9: Đồng Chí Lâm Tuyết Quân 6
Khinh Hầu
25/09/2024
Lâm Tuyết Quân muốn gọi Y Tú Ngọc lại giường nằm sưởi ấm tay, nhưng nhìn bóng dáng cô ta tất bật đi đi lại lại, mãi không tìm được cơ hội mở lời.
Một nam thanh niên trí thức đứng bên bếp lò xoa xoa tay, lấy tro trong bếp rắc ra cửa để chống lạnh, chống ẩm. Quay lại thêm củi vào trogn bếp lò. Anh ta nhìn đống củi nhỏ chất bên cạnh bếp lò, thở dài: “Củi ít quá, giường đất chẳng ấm lên được, trong nhà càng lúc càng lạnh.”
Anh ta phủi tay lên hông, quyết tâm nói: “Năm nay chúng ta đến đây không đúng lúc. Sang năm, trước khi vào đông tôi nhất định sẽ chất củi đầy sân, xếp sát tường, đến mùa đông, nhất định phải đốt cho căn nhà ấm áp.”
“Tôi thấy bà con ở đây đều nhặt phân dê, phân bò phơi khô rồi đốt, vừa đỡ phải chặt cây, bổ củi lại vừa đỡ phải lặn lội khắp núi rừng nhặt củi. Lát nữa chúng ta cũng nghiên cứu thử xem sao. Hự...”
Mục Tuấn Khanh quen miệng vừa nói vừa vung tay, quên mất tay mình đang nằm gọn trong tay Mạnh Thiên Hà, vừa định vung lên đã bị Mạnh Thiên Hà nắm chặt trừng phạt, đau đến mức anh phải hít hà.
Mọi người đang rôm rả trò chuyện về tình trạng thiếu thốn của mình thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào náo động.
“Có chuyện gì vậy? Y Tú Ngọc dùng chiếc xẻng nhỏ mà đội trưởng đưa cho cạo mạnh hai cái lên lớp băng trên cửa sổ, ghé sát vào tấm kính nhìn ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, át cả tiếng gió. Tiếng la hét hốt hoảng của đàn ông, phụ nữ xen lẫn, dường như có rất nhiều người đang bỏ chạy tán loạn.
Những thanh niên trí thức bỗng chốc hoang mang lo sợ. Tất cả đều khoác áo quân đội, túm tụm lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Những ngọn đèn dầu bên ngoài bị người chạy qua lay động như đang nhảy múa trong đêm tối.
Những ngọn đèn dầu nhảy múa lần lượt trôi qua trước cửa. Mục Tuấn Khanh không ngồi yên được nữa, anh đi đến cửa, cầm lấy chiếc áo da cừu, khoác lên người rồi đẩy cửa bước ra: “Tôi đi xem sao.”
“Tôi cũng đi.” Những người khác cũng lần lượt đi tìm áo da cừu của mình.
Lâm Tuyết Quân vì chưa tham gia lao động nên chưa được đội trưởng tặng áo da cừu. Cô liền lấy đại chiếc chăn mỏng trên giường quấn quanh người, chạy theo sau cùng.
Vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh mang theo bông tuyết táp thẳng vào mặt, đầu óc vốn đang mụ mị bỗng chốc tỉnh táo lạ thường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một nam thanh niên trí thức đứng bên bếp lò xoa xoa tay, lấy tro trong bếp rắc ra cửa để chống lạnh, chống ẩm. Quay lại thêm củi vào trogn bếp lò. Anh ta nhìn đống củi nhỏ chất bên cạnh bếp lò, thở dài: “Củi ít quá, giường đất chẳng ấm lên được, trong nhà càng lúc càng lạnh.”
Anh ta phủi tay lên hông, quyết tâm nói: “Năm nay chúng ta đến đây không đúng lúc. Sang năm, trước khi vào đông tôi nhất định sẽ chất củi đầy sân, xếp sát tường, đến mùa đông, nhất định phải đốt cho căn nhà ấm áp.”
“Tôi thấy bà con ở đây đều nhặt phân dê, phân bò phơi khô rồi đốt, vừa đỡ phải chặt cây, bổ củi lại vừa đỡ phải lặn lội khắp núi rừng nhặt củi. Lát nữa chúng ta cũng nghiên cứu thử xem sao. Hự...”
Mục Tuấn Khanh quen miệng vừa nói vừa vung tay, quên mất tay mình đang nằm gọn trong tay Mạnh Thiên Hà, vừa định vung lên đã bị Mạnh Thiên Hà nắm chặt trừng phạt, đau đến mức anh phải hít hà.
Mọi người đang rôm rả trò chuyện về tình trạng thiếu thốn của mình thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào náo động.
“Có chuyện gì vậy? Y Tú Ngọc dùng chiếc xẻng nhỏ mà đội trưởng đưa cho cạo mạnh hai cái lên lớp băng trên cửa sổ, ghé sát vào tấm kính nhìn ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, át cả tiếng gió. Tiếng la hét hốt hoảng của đàn ông, phụ nữ xen lẫn, dường như có rất nhiều người đang bỏ chạy tán loạn.
Những thanh niên trí thức bỗng chốc hoang mang lo sợ. Tất cả đều khoác áo quân đội, túm tụm lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Những ngọn đèn dầu bên ngoài bị người chạy qua lay động như đang nhảy múa trong đêm tối.
Những ngọn đèn dầu nhảy múa lần lượt trôi qua trước cửa. Mục Tuấn Khanh không ngồi yên được nữa, anh đi đến cửa, cầm lấy chiếc áo da cừu, khoác lên người rồi đẩy cửa bước ra: “Tôi đi xem sao.”
“Tôi cũng đi.” Những người khác cũng lần lượt đi tìm áo da cừu của mình.
Lâm Tuyết Quân vì chưa tham gia lao động nên chưa được đội trưởng tặng áo da cừu. Cô liền lấy đại chiếc chăn mỏng trên giường quấn quanh người, chạy theo sau cùng.
Vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh mang theo bông tuyết táp thẳng vào mặt, đầu óc vốn đang mụ mị bỗng chốc tỉnh táo lạ thường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.