[Thập Niên 60] Tiểu Tức Phụ Gả Vào Đại Tạp Viện
Chương 27: Xem Mắt (8)
Tuyết Gia
20/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại tạp viện cách nhà máy cán thép không xa lắm, đi bộ khoảng mười phút là đến. Bà mối Vương bảo chị em Lâm Hiểu Tuệ chờ mình dưới một gốc cây, còn bà ấy thì đi gọi Trần Nham ra.
Thấy bà ấy đi xa rồi, cuối cùng Lâm Chí Dũng cũng không nhịn nổi nữa: "Hiểu Tuệ, em cảm thấy bà mối nói đúng, Trần Nham gánh vác trách nhiệm nặng nề, chị mà lấy người ta là phải chịu khổ đấy."
"Yên tâm đi, chị biết chừng mực. Đúng rồi, về nhà không được nói thật với ba mẹ. Nếu mà để họ biết, em có tin họ chắc chắn sẽ gả chị cho người ở cổng phía bắc không? Với điều kiện đó của anh ta, hoặc là mắc bệnh gì đó, hoặc là thích đàn ông, không thì sao lại tìm con gái nông thôn chứ?" Lâm Hiểu Tuệ cảm thấy nếu không phải vậy thì cũng sẽ là một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Lâm Chí Dũng khựng lại, thầm tán thành với phán đoán của Lâm Hiểu Tuệ: "Chị yên tâm, chắc chắn em sẽ không nói với ba mẹ."
Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, nhìn về phía cảnh cửa nhà máy cán thép, thấy một nhân viên bảo vệ trẻ chạy từ phòng bảo vệ vào nhà máy. Xem ra là đi tìm Trần Nham, mong người này thật sự gọn gàng sạch sẽ như lời bà mối Vương.
"Không tệ, kỹ thuật của em tiến bộ rất nhanh, đến khi nhận được chứng chỉ kỹ sư điện, thầy sẽ tìm trưởng phòng để nói về việc chuyển thành chính thức. Như vậy lương của em có thể được tăng lên." Trương Tự Cường vỗ vai Trần Nham, hài lòng nói.
"Nhờ có thầy cẩn thận chỉ bảo, không thì em cũng không thể học được nhiều thứ như vậy." Trần Nham thật lòng nói.
Thời buổi này, làm thầy là phải giấu nghề, nhưng sau khi Trần Nham bái làm thầy, ông ấy đã tận tình dạy bảo, có thể nói là cho đi tất cả. Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là vì ba Trần Nham. Nhưng cũng cần Trương Tự Cường nhớ ơn. Còn người học việc mà ba Trần dẫn dắt trước đây, thái độ đối với Trần Nham vẫn luôn hờ hững, giống như hoàn toàn không quen biết vậy.
Lúc nói chuyện, đồng chí của phòng bảo vệ đã đi vào, thấy Trần Nham thì nháy mắt nói: "Thạch Đầu, mau ra đây, có người tìm anh."
Thấy người đến là anh em tốt của mình, Trần Nham trừng mắt trước, sau đó xin Trương Tự Cường nghỉ, rồi đi ra ngoài với anh ấy.
"Nói đi ai tìm tôi vậy?" Trần Nham khoác vai Trương Bình, tò mò hỏi.
Trương Bình liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai thì nhỏ giọng nói: "Bà mối Vương, đưa người tới xem mắt, xinh đẹp lắm, thằng nhóc anh gặp may rồi."
"Bà mối?" Trần Nham không ngờ bác Vương lại hành động nhanh như vậy.
Chuyện này phải nói từ lúc Lý Hướng Đông đính hôn, người trong viện biết anh ta cưới con gái nông thôn, người trong viện nói anh ta bị quỷ ám, có người nói anh ta thông minh. Trần Nham không phán xét, nhưng Lý Hướng Đông có câu khiến anh mềm lòng, "con dâu có hộ khẩu nông thôn mới không xem thường mẹ tôi".
Lý Trần Thị chỉ có vấn đề về hộ khẩu, mà Lý Hướng Đông đã lo lắng con gái thành phố xem thường. Tình hình mẹ anh còn nghiêm trọng hơn, sau khi đắn đo suy nghĩ, Trần Nham tìm bà mối Vương, nói nếu có cô gái nông thôn thích hợp thì giới thiệu cho mình, nhưng anh không ngờ bà mối Vương lại hành động nhanh như vậy.
"Nghĩ gì đấy? Đến rồi." Trần Nham chọc sau lưng Trần Nham, nháy mắt về phía cái cây cách đó không xa: "Là người đó, thế nào, rất xinh, đúng không?"
Nhưng Trần Nham lại nhíu mày, xinh đẹp như vậy liệu có kiêu ngạo không?
Đại tạp viện cách nhà máy cán thép không xa lắm, đi bộ khoảng mười phút là đến. Bà mối Vương bảo chị em Lâm Hiểu Tuệ chờ mình dưới một gốc cây, còn bà ấy thì đi gọi Trần Nham ra.
Thấy bà ấy đi xa rồi, cuối cùng Lâm Chí Dũng cũng không nhịn nổi nữa: "Hiểu Tuệ, em cảm thấy bà mối nói đúng, Trần Nham gánh vác trách nhiệm nặng nề, chị mà lấy người ta là phải chịu khổ đấy."
"Yên tâm đi, chị biết chừng mực. Đúng rồi, về nhà không được nói thật với ba mẹ. Nếu mà để họ biết, em có tin họ chắc chắn sẽ gả chị cho người ở cổng phía bắc không? Với điều kiện đó của anh ta, hoặc là mắc bệnh gì đó, hoặc là thích đàn ông, không thì sao lại tìm con gái nông thôn chứ?" Lâm Hiểu Tuệ cảm thấy nếu không phải vậy thì cũng sẽ là một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Lâm Chí Dũng khựng lại, thầm tán thành với phán đoán của Lâm Hiểu Tuệ: "Chị yên tâm, chắc chắn em sẽ không nói với ba mẹ."
Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, nhìn về phía cảnh cửa nhà máy cán thép, thấy một nhân viên bảo vệ trẻ chạy từ phòng bảo vệ vào nhà máy. Xem ra là đi tìm Trần Nham, mong người này thật sự gọn gàng sạch sẽ như lời bà mối Vương.
"Không tệ, kỹ thuật của em tiến bộ rất nhanh, đến khi nhận được chứng chỉ kỹ sư điện, thầy sẽ tìm trưởng phòng để nói về việc chuyển thành chính thức. Như vậy lương của em có thể được tăng lên." Trương Tự Cường vỗ vai Trần Nham, hài lòng nói.
"Nhờ có thầy cẩn thận chỉ bảo, không thì em cũng không thể học được nhiều thứ như vậy." Trần Nham thật lòng nói.
Thời buổi này, làm thầy là phải giấu nghề, nhưng sau khi Trần Nham bái làm thầy, ông ấy đã tận tình dạy bảo, có thể nói là cho đi tất cả. Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là vì ba Trần Nham. Nhưng cũng cần Trương Tự Cường nhớ ơn. Còn người học việc mà ba Trần dẫn dắt trước đây, thái độ đối với Trần Nham vẫn luôn hờ hững, giống như hoàn toàn không quen biết vậy.
Lúc nói chuyện, đồng chí của phòng bảo vệ đã đi vào, thấy Trần Nham thì nháy mắt nói: "Thạch Đầu, mau ra đây, có người tìm anh."
Thấy người đến là anh em tốt của mình, Trần Nham trừng mắt trước, sau đó xin Trương Tự Cường nghỉ, rồi đi ra ngoài với anh ấy.
"Nói đi ai tìm tôi vậy?" Trần Nham khoác vai Trương Bình, tò mò hỏi.
Trương Bình liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai thì nhỏ giọng nói: "Bà mối Vương, đưa người tới xem mắt, xinh đẹp lắm, thằng nhóc anh gặp may rồi."
"Bà mối?" Trần Nham không ngờ bác Vương lại hành động nhanh như vậy.
Chuyện này phải nói từ lúc Lý Hướng Đông đính hôn, người trong viện biết anh ta cưới con gái nông thôn, người trong viện nói anh ta bị quỷ ám, có người nói anh ta thông minh. Trần Nham không phán xét, nhưng Lý Hướng Đông có câu khiến anh mềm lòng, "con dâu có hộ khẩu nông thôn mới không xem thường mẹ tôi".
Lý Trần Thị chỉ có vấn đề về hộ khẩu, mà Lý Hướng Đông đã lo lắng con gái thành phố xem thường. Tình hình mẹ anh còn nghiêm trọng hơn, sau khi đắn đo suy nghĩ, Trần Nham tìm bà mối Vương, nói nếu có cô gái nông thôn thích hợp thì giới thiệu cho mình, nhưng anh không ngờ bà mối Vương lại hành động nhanh như vậy.
"Nghĩ gì đấy? Đến rồi." Trần Nham chọc sau lưng Trần Nham, nháy mắt về phía cái cây cách đó không xa: "Là người đó, thế nào, rất xinh, đúng không?"
Nhưng Trần Nham lại nhíu mày, xinh đẹp như vậy liệu có kiêu ngạo không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.