[Thập Niên 60] Tiểu Tức Phụ Gả Vào Đại Tạp Viện
Chương 28: Xem Mắt (9)
Tuyết Gia
20/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Trần Nham, bên này." Nhìn thấy Trần Nham, bà mối Vương vẫy tay với anh: "Cô gái dưới gốc cây đó là đối tượng tôi giới thiệu cho cậu. Cô ấy tên là Lâm Hiểu Tuệ, người bên cạnh là em trai song sinh của cô ấy. Chúng tôi đến nhà cậu rồi, Hiểu Tuệ thấy mẹ cậu sợ người lạ nên bảo đến gặp cậu luôn, sau đó tìm chỗ ngồi để nói chuyện. Tôi nói này, cô gái Hiểu Tuệ ngoài hộ khẩu nông thôn ra, cái khác thật sự không có gì để nói, xinh đẹp, nấu ăn ngon, biết may quần áo, còn biết chữ, chủ yếu là tốt tính, cô gái nhỏ ăn nói dịu dàng, rõ ràng. Tôi biết cậu lo lắng chuyện gì, cô ấy gặp mẹ cậu rồi mà vẫn bằng lòng đến gặp cậu, chứng tỏ cô ấy không để ý, vậy nên lát nữa hãy nói cẩn thận.”
Trần Nham không ngờ Lâm Hiểu Tuệ đã gặp mẹ mình rồi, sau khi nhận ra có vấn đề mà còn bằng lòng đến gặp mình thì không nhịn được ngẩng đầu nhìn, nào ngờ lại chạm vào ánh mắt của cô.
Đôi mắt to trong veo sáng ngời lập tức sa vào Trần Nham, anh chỉ thấy trái tim đập thình thịch.
Ở bên khác, Lâm Hiểu Tuệ cũng nhìn thấy mặt Trần Nham, đẹp trai sáng sủa, là mẫu cô thích, vượt ngoài mong đợi của cô.
Ban đầu cô nghĩ, bà mối đều thích phóng đại, có vài phần nhan sắc thì bà ấy cũng phóng đại lên gấp đôi, không ngờ bà mối Vương thật sự không nói dối.
Lâm Hiểu Tuệ ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, lần này không phải là giả vờ, cô thật sự thấy xấu hổ.
Lâm Chí Dũng bên cạnh huých vào Lâm Hiểu Tuệ, thì thầm: "Này, này, lần này bà mối thật sự không nói dối, đúng là đẹp trai, chỉ kém em một chút thôi."
Lâm Hiểu Tuệ không kìm được liếc nhìn Lâm Chí Dũng, họ là chị em song sinh, vì nam nữ khác biệt nên chỉ giống nhau phân nửa. Lâm Chí Dũng chỉ đen một chút, nhìn kỹ đúng là khá đẹp trai, cẩn thận ăn diện một chút, chưa biết chừng có thể lấy vợ nhà giàu.
"Sao lại nhìn em như vậy?" Lâm Chí Dũng bị Lâm Hiểu Tuệ nhìn đến sợ hãi.
"Xem rốt cuộc da mặt em dày đến mức nào. Được rồi, họ đến đây rồi, đừng thể hiện nữa." Lâm Hiểu Tuệ đá Lâm Chí Dũng một cái, cười đón nhận ánh mắt thăm dò của Trần Nham, thoải mái đưa tay ra: "Chào anh, em là Lâm Hiểu Tuệ."
"Chào em, anh là Trần Nham, trần trong nhĩ đóa trần, nham trong nham thạch." Trần Nham vươn tay ra khẽ chạm vào tay Lâm Hiểu Tuệ rồi rút tay về, hơi căng thẳng hỏi: "Anh biết cách đây không xa có một quán trà nhỏ, hay là chúng ta đến đó uống chén trà giải nhiệt?"
"Được." Lâm Hiểu Tuệ nhìn Trần Nham, không ngờ ánh mắt hai người lại chạm vào nhau, cô lập tức nhìn sang chỗ khác, hai người một trước một sau đi về phía quán trà Trần Nham nói.
"Ôi, thím Vương, thím kéo tôi làm gì?" Lâm Chí Dũng ngốc nghếch hỏi.
Bà mối Vương trừng mắt với cậu ấy: "Thằng nhóc ngốc nghếch, không thấy họ ưng ý nhau rồi à? Để cho họ nói chuyện riêng với nhau, mấy ngày nữa là có thể uống rượu mừng của chị cậu rồi."
"Hả?" Lâm Chí Dũng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Trần Nham và Lâm Hiểu Tuệ, họ ưng ý nhau từ lúc nào vậy?
Hai người cứ đi như vậy, lâu lâu lại nhìn nhau, không nói gì nhưng cũng không lúng túng. Khoảng bốn, năm phút sau, Trần Nham dừng lại trước một quán trà nhỏ, khẽ hắng giọng rồi giới thiệu: "Mặc dù đây là quán trà nhưng lại bán nước ô mai ngon nhất, ông chủ ướp lạnh trong giếng, mát lạnh, vừa ngon vừa giải nhiệt."
"Trần Nham, bên này." Nhìn thấy Trần Nham, bà mối Vương vẫy tay với anh: "Cô gái dưới gốc cây đó là đối tượng tôi giới thiệu cho cậu. Cô ấy tên là Lâm Hiểu Tuệ, người bên cạnh là em trai song sinh của cô ấy. Chúng tôi đến nhà cậu rồi, Hiểu Tuệ thấy mẹ cậu sợ người lạ nên bảo đến gặp cậu luôn, sau đó tìm chỗ ngồi để nói chuyện. Tôi nói này, cô gái Hiểu Tuệ ngoài hộ khẩu nông thôn ra, cái khác thật sự không có gì để nói, xinh đẹp, nấu ăn ngon, biết may quần áo, còn biết chữ, chủ yếu là tốt tính, cô gái nhỏ ăn nói dịu dàng, rõ ràng. Tôi biết cậu lo lắng chuyện gì, cô ấy gặp mẹ cậu rồi mà vẫn bằng lòng đến gặp cậu, chứng tỏ cô ấy không để ý, vậy nên lát nữa hãy nói cẩn thận.”
Trần Nham không ngờ Lâm Hiểu Tuệ đã gặp mẹ mình rồi, sau khi nhận ra có vấn đề mà còn bằng lòng đến gặp mình thì không nhịn được ngẩng đầu nhìn, nào ngờ lại chạm vào ánh mắt của cô.
Đôi mắt to trong veo sáng ngời lập tức sa vào Trần Nham, anh chỉ thấy trái tim đập thình thịch.
Ở bên khác, Lâm Hiểu Tuệ cũng nhìn thấy mặt Trần Nham, đẹp trai sáng sủa, là mẫu cô thích, vượt ngoài mong đợi của cô.
Ban đầu cô nghĩ, bà mối đều thích phóng đại, có vài phần nhan sắc thì bà ấy cũng phóng đại lên gấp đôi, không ngờ bà mối Vương thật sự không nói dối.
Lâm Hiểu Tuệ ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, lần này không phải là giả vờ, cô thật sự thấy xấu hổ.
Lâm Chí Dũng bên cạnh huých vào Lâm Hiểu Tuệ, thì thầm: "Này, này, lần này bà mối thật sự không nói dối, đúng là đẹp trai, chỉ kém em một chút thôi."
Lâm Hiểu Tuệ không kìm được liếc nhìn Lâm Chí Dũng, họ là chị em song sinh, vì nam nữ khác biệt nên chỉ giống nhau phân nửa. Lâm Chí Dũng chỉ đen một chút, nhìn kỹ đúng là khá đẹp trai, cẩn thận ăn diện một chút, chưa biết chừng có thể lấy vợ nhà giàu.
"Sao lại nhìn em như vậy?" Lâm Chí Dũng bị Lâm Hiểu Tuệ nhìn đến sợ hãi.
"Xem rốt cuộc da mặt em dày đến mức nào. Được rồi, họ đến đây rồi, đừng thể hiện nữa." Lâm Hiểu Tuệ đá Lâm Chí Dũng một cái, cười đón nhận ánh mắt thăm dò của Trần Nham, thoải mái đưa tay ra: "Chào anh, em là Lâm Hiểu Tuệ."
"Chào em, anh là Trần Nham, trần trong nhĩ đóa trần, nham trong nham thạch." Trần Nham vươn tay ra khẽ chạm vào tay Lâm Hiểu Tuệ rồi rút tay về, hơi căng thẳng hỏi: "Anh biết cách đây không xa có một quán trà nhỏ, hay là chúng ta đến đó uống chén trà giải nhiệt?"
"Được." Lâm Hiểu Tuệ nhìn Trần Nham, không ngờ ánh mắt hai người lại chạm vào nhau, cô lập tức nhìn sang chỗ khác, hai người một trước một sau đi về phía quán trà Trần Nham nói.
"Ôi, thím Vương, thím kéo tôi làm gì?" Lâm Chí Dũng ngốc nghếch hỏi.
Bà mối Vương trừng mắt với cậu ấy: "Thằng nhóc ngốc nghếch, không thấy họ ưng ý nhau rồi à? Để cho họ nói chuyện riêng với nhau, mấy ngày nữa là có thể uống rượu mừng của chị cậu rồi."
"Hả?" Lâm Chí Dũng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Trần Nham và Lâm Hiểu Tuệ, họ ưng ý nhau từ lúc nào vậy?
Hai người cứ đi như vậy, lâu lâu lại nhìn nhau, không nói gì nhưng cũng không lúng túng. Khoảng bốn, năm phút sau, Trần Nham dừng lại trước một quán trà nhỏ, khẽ hắng giọng rồi giới thiệu: "Mặc dù đây là quán trà nhưng lại bán nước ô mai ngon nhất, ông chủ ướp lạnh trong giếng, mát lạnh, vừa ngon vừa giải nhiệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.