[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Chương 15: Phương Á Lan (1)
Lưu Yên La
21/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng rõ ràng câu trả lời của cô đã khiến cho mọi người phải thất vọng. Thấy Lâm Tĩnh lắc đầu, Vương Hiểu Lệ ngồi chếch phía đối diện cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không có ai cả á? Không thể nào?”
“Một người cũng không có.” Lâm Tĩnh khẳng định.
Vương Hiểu Lệ vẫn không tin, suy đoán hỏi: “Là do cô kén chọn quá, không nhìn trúng ai đúng không?”
Tổ trưởng Trần Tú Lan ngồi đối diện với Lâm Tĩnh nghe vậy nhíu mày, nói một đồng chí nữ chưa lập gia đình là quá kén chọn cũng không phải lời hay ho gì. Bà ấy đang muốn nói sang chuyện khác thì nghe Lâm Tĩnh cười nói: “Vậy chị nghĩ oan cho tôi quá rồi, nếu nhất định phải nói ra, thì phải là tôi xui xẻo quá mới đúng.”
“Cô xui xẻo như thế nào cơ?” Vương Hiểu Lệ nghi ngờ hỏi.
Lâm Tĩnh ở bên cạnh vừa đạp máy may vừa nói: “Tối hôm qua tôi tham gia Hội Ái Hữu, bước vào hội trường vừa mới ngồi xuống đã bị người khác đổ hết nước trà vào người, chị nói xem tôi có xui xẻo không?”
Nghe đúng là xui xẻo thật, nhưng nhìn Lâm Tĩnh chẳng những không tức giận, mà khi nói lời này trên mặt còn hơi mỉm cười, Vương Hiểu Lệ lại hơi nghi ngờ lời nói của cô là thật hay giả, nói: “Quần áo ướt thì đổi bộ khác là được, không lẽ cô đi về luôn?”
“Cũng không phải về luôn.” Lâm Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua Trần Tú Lan và Vương Hiểu Lệ, nhìn về phía Phương Á Lan đang ngồi ở tổ bên cạnh, thản nhiên nói: “Đồng nghiệp làm ướt quần áo của tôi nói cô ta đi mượn quần áo giúp tôi, vậy là tôi chờ ở bên ngoài…”
Phương Á Lan đang đưa lưng về phía Lâm Tĩnh đạp máy may đột nhiên đứng dậy, quay người hét lên: “Lâm Tĩnh!”
Bởi vì không kiểm soát tốt giọng nói, người ở mấy tổ xung quanh đều nghe thấy câu “Lâm Tĩnh” mà Phương Á Lan vừa hét lên kia, thi nhau nhìn sang bên này. Phương Á Lan thấy vậy mấp máy môi, hít sâu một hơi đi tới trước mặt Lâm Tĩnh, nặn ra một nụ cười nói: “Cô có thể đi với tôi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Tĩnh dừng động tác trong tay lại, cũng không trực tiếp trả lời Phương Á Lan, mà là nhìn về phía Trần Tú Lan: “Dì Trần.”
Xưởng may mặc không giống với xưởng may hoặc là nhà máy may, máy móc chạy không ngừng nghỉ, công đoạn nào trống phải lập tức có người thay thế. Mặc dù trong xưởng may mặc cũng chia công đoạn, làm cổ áo sẽ chuyên làm cổ áo, may khoá kéo sẽ chuyên may khoá kéo, nhưng trình tự sẽ không ăn khớp đến mức công đoạn trước chưa xong công đoạn sau chưa thể bắt đầu làm. Bởi vậy, mặc dù xưởng may mặc có quy định nhân viên khi đi làm không được tời khỏi vị trí, nhưng chỉ cần không quá thường xuyên, lãnh đạo đều sẽ du di cho.
Bởi vậy Trần Tú Lan không phải do dự nhiều, sảng khoái gật đầu nói: “Con đi đi.”
Nhưng rõ ràng câu trả lời của cô đã khiến cho mọi người phải thất vọng. Thấy Lâm Tĩnh lắc đầu, Vương Hiểu Lệ ngồi chếch phía đối diện cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không có ai cả á? Không thể nào?”
“Một người cũng không có.” Lâm Tĩnh khẳng định.
Vương Hiểu Lệ vẫn không tin, suy đoán hỏi: “Là do cô kén chọn quá, không nhìn trúng ai đúng không?”
Tổ trưởng Trần Tú Lan ngồi đối diện với Lâm Tĩnh nghe vậy nhíu mày, nói một đồng chí nữ chưa lập gia đình là quá kén chọn cũng không phải lời hay ho gì. Bà ấy đang muốn nói sang chuyện khác thì nghe Lâm Tĩnh cười nói: “Vậy chị nghĩ oan cho tôi quá rồi, nếu nhất định phải nói ra, thì phải là tôi xui xẻo quá mới đúng.”
“Cô xui xẻo như thế nào cơ?” Vương Hiểu Lệ nghi ngờ hỏi.
Lâm Tĩnh ở bên cạnh vừa đạp máy may vừa nói: “Tối hôm qua tôi tham gia Hội Ái Hữu, bước vào hội trường vừa mới ngồi xuống đã bị người khác đổ hết nước trà vào người, chị nói xem tôi có xui xẻo không?”
Nghe đúng là xui xẻo thật, nhưng nhìn Lâm Tĩnh chẳng những không tức giận, mà khi nói lời này trên mặt còn hơi mỉm cười, Vương Hiểu Lệ lại hơi nghi ngờ lời nói của cô là thật hay giả, nói: “Quần áo ướt thì đổi bộ khác là được, không lẽ cô đi về luôn?”
“Cũng không phải về luôn.” Lâm Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua Trần Tú Lan và Vương Hiểu Lệ, nhìn về phía Phương Á Lan đang ngồi ở tổ bên cạnh, thản nhiên nói: “Đồng nghiệp làm ướt quần áo của tôi nói cô ta đi mượn quần áo giúp tôi, vậy là tôi chờ ở bên ngoài…”
Phương Á Lan đang đưa lưng về phía Lâm Tĩnh đạp máy may đột nhiên đứng dậy, quay người hét lên: “Lâm Tĩnh!”
Bởi vì không kiểm soát tốt giọng nói, người ở mấy tổ xung quanh đều nghe thấy câu “Lâm Tĩnh” mà Phương Á Lan vừa hét lên kia, thi nhau nhìn sang bên này. Phương Á Lan thấy vậy mấp máy môi, hít sâu một hơi đi tới trước mặt Lâm Tĩnh, nặn ra một nụ cười nói: “Cô có thể đi với tôi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Tĩnh dừng động tác trong tay lại, cũng không trực tiếp trả lời Phương Á Lan, mà là nhìn về phía Trần Tú Lan: “Dì Trần.”
Xưởng may mặc không giống với xưởng may hoặc là nhà máy may, máy móc chạy không ngừng nghỉ, công đoạn nào trống phải lập tức có người thay thế. Mặc dù trong xưởng may mặc cũng chia công đoạn, làm cổ áo sẽ chuyên làm cổ áo, may khoá kéo sẽ chuyên may khoá kéo, nhưng trình tự sẽ không ăn khớp đến mức công đoạn trước chưa xong công đoạn sau chưa thể bắt đầu làm. Bởi vậy, mặc dù xưởng may mặc có quy định nhân viên khi đi làm không được tời khỏi vị trí, nhưng chỉ cần không quá thường xuyên, lãnh đạo đều sẽ du di cho.
Bởi vậy Trần Tú Lan không phải do dự nhiều, sảng khoái gật đầu nói: “Con đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.