[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Chương 16: Phương Á Lan (2)
Lưu Yên La
21/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Được Trần Tú Lan đồng ý, Lâm Tĩnh không rề rà nữa, buông công việc trong tay xuống, đi theo Phương Á Lan ra ngoài xưởng, tới đoạn góc tường có ít người đi đến thì dừng lại, nói: “Nói luôn ở đây đi.”
Phương Á Lan vẫn đang định đi tiếp nghe được lời này của Lâm Tĩnh, dừng bước xoay người chần chừ hỏi: “Tĩnh Tĩnh… Có phải cô vẫn còn trách tôi không?”
“Tôi trách cô cái gì?” Lâm Tĩnh thản nhiên hỏi.
Lúc đầu Phương Á Lan đã soạn sẵn, không cần biết Lâm Tĩnh lắc đầu hay gật đầu, cô ta đều có thể đối phó được. Kết quả Lâm Tĩnh lại không theo dự đoán, Phương Á Lan bị hỏi chặn họng, một lát sau vẫn quyết định dựa theo kế hoạch, đảo mắt nói: “Tối qua tôi làm bẩn quần áo của cô là tôi sai, nhưng tôi cũng không ngờ lại vậy, nếu như có thể, tôi thà rằng người bị bẩn quần áo, bỏ lỡ Hội Ái Hữu chính là tôi…”
Nghe Phương Á Lan giải thích, ánh mắt của Lâm Tĩnh dần dần lạnh lẽo.
Thực sự cô cũng không trách Phương Á Lan làm bẩn quần áo của cô, hại cô bỏ lỡ Hội Ái Hữu, cô để ý chính là rõ ràng Phương Á Lan đã đồng ý đi mượn áo khoác giúp cô, nhưng cô ở bên ngoài khổ sở chờ đợi nửa tiếng, sau khi vào hội trường lại chỉ thấy Phương Á Lan đang nói chuyện vui vẻ với người khác.
Chỉ là Lâm Tĩnh và Phương Á Lan quen biết nhau cũng khoảng mười năm rồi, mặc dù chênh nhau hai tuổi, quan hệ trước đây cũng không thân thiết, nhưng nửa năm vừa rồi tổ hai và tổ ba của các cô liền nhau, nói chuyện qua lại nhiều nên dần dần hai người cũng trở thành bạn bè.
Bởi vì là bạn bè, Lâm Tĩnh cũng không ác ý đoán Phương Á Lan cố tình, nhưng chuyện tối hôm qua cô không bỏ qua được, cho nên cô hi vọng Phương Á Lan sẽ cho cô một câu trả lời hợp lý.
Nhưng mặc kệ là Phương Á Lan buổi sáng cố ý né tránh, hay là Phương Á Lan bây giờ vẫn đang từ chối giải thích, đều khiến Lâm Tĩnh cảm thấy rất thất vọng, cô ngắt lời Phương Á Lan, hỏi: “Tối hôm qua cô mượn được quần áo không?”
Đương nhiên là Phương Á Lan không mượn quần áo rồi.
Trên thực tế, cô ta cũng không hề nghĩ tới việc phải mượn quần áo giúp Lâm Tĩnh, bởi vì mục đích cuối cùng của cô ta chính là để Lâm Tĩnh bỏ lỡ Hội Ái Hữu lần này. Phương Á Lan đã tính toán đâu vào đó, đầu tiên là làm ướt quần áo của Lâm Tĩnh rồi lừa cô ra ngoài, rồi dùng lý do đi mượn áo khoác để ngăn cản Lâm Tĩnh, cho cô chờ bên ngoài đến quá nửa Hội Ái Hữu rồi mình lại đi tìm cô, lấy lý do không mượn được áo khoác để khuyên cô về nhà.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, mặc dù khi Phương Á Lan ra ngoài tìm người thì Lâm Tĩnh đã rời đi, nhưng kết quả cũng giống nhau. Lại thêm việc thuận lợi nói chuyện hẹn hò với Triệu Hoằng Nghị, cho nên tâm trạng của Phương Á Lan tối hôm qua rất tốt,.
Được Trần Tú Lan đồng ý, Lâm Tĩnh không rề rà nữa, buông công việc trong tay xuống, đi theo Phương Á Lan ra ngoài xưởng, tới đoạn góc tường có ít người đi đến thì dừng lại, nói: “Nói luôn ở đây đi.”
Phương Á Lan vẫn đang định đi tiếp nghe được lời này của Lâm Tĩnh, dừng bước xoay người chần chừ hỏi: “Tĩnh Tĩnh… Có phải cô vẫn còn trách tôi không?”
“Tôi trách cô cái gì?” Lâm Tĩnh thản nhiên hỏi.
Lúc đầu Phương Á Lan đã soạn sẵn, không cần biết Lâm Tĩnh lắc đầu hay gật đầu, cô ta đều có thể đối phó được. Kết quả Lâm Tĩnh lại không theo dự đoán, Phương Á Lan bị hỏi chặn họng, một lát sau vẫn quyết định dựa theo kế hoạch, đảo mắt nói: “Tối qua tôi làm bẩn quần áo của cô là tôi sai, nhưng tôi cũng không ngờ lại vậy, nếu như có thể, tôi thà rằng người bị bẩn quần áo, bỏ lỡ Hội Ái Hữu chính là tôi…”
Nghe Phương Á Lan giải thích, ánh mắt của Lâm Tĩnh dần dần lạnh lẽo.
Thực sự cô cũng không trách Phương Á Lan làm bẩn quần áo của cô, hại cô bỏ lỡ Hội Ái Hữu, cô để ý chính là rõ ràng Phương Á Lan đã đồng ý đi mượn áo khoác giúp cô, nhưng cô ở bên ngoài khổ sở chờ đợi nửa tiếng, sau khi vào hội trường lại chỉ thấy Phương Á Lan đang nói chuyện vui vẻ với người khác.
Chỉ là Lâm Tĩnh và Phương Á Lan quen biết nhau cũng khoảng mười năm rồi, mặc dù chênh nhau hai tuổi, quan hệ trước đây cũng không thân thiết, nhưng nửa năm vừa rồi tổ hai và tổ ba của các cô liền nhau, nói chuyện qua lại nhiều nên dần dần hai người cũng trở thành bạn bè.
Bởi vì là bạn bè, Lâm Tĩnh cũng không ác ý đoán Phương Á Lan cố tình, nhưng chuyện tối hôm qua cô không bỏ qua được, cho nên cô hi vọng Phương Á Lan sẽ cho cô một câu trả lời hợp lý.
Nhưng mặc kệ là Phương Á Lan buổi sáng cố ý né tránh, hay là Phương Á Lan bây giờ vẫn đang từ chối giải thích, đều khiến Lâm Tĩnh cảm thấy rất thất vọng, cô ngắt lời Phương Á Lan, hỏi: “Tối hôm qua cô mượn được quần áo không?”
Đương nhiên là Phương Á Lan không mượn quần áo rồi.
Trên thực tế, cô ta cũng không hề nghĩ tới việc phải mượn quần áo giúp Lâm Tĩnh, bởi vì mục đích cuối cùng của cô ta chính là để Lâm Tĩnh bỏ lỡ Hội Ái Hữu lần này. Phương Á Lan đã tính toán đâu vào đó, đầu tiên là làm ướt quần áo của Lâm Tĩnh rồi lừa cô ra ngoài, rồi dùng lý do đi mượn áo khoác để ngăn cản Lâm Tĩnh, cho cô chờ bên ngoài đến quá nửa Hội Ái Hữu rồi mình lại đi tìm cô, lấy lý do không mượn được áo khoác để khuyên cô về nhà.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, mặc dù khi Phương Á Lan ra ngoài tìm người thì Lâm Tĩnh đã rời đi, nhưng kết quả cũng giống nhau. Lại thêm việc thuận lợi nói chuyện hẹn hò với Triệu Hoằng Nghị, cho nên tâm trạng của Phương Á Lan tối hôm qua rất tốt,.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.