Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 41
Ngũ Diệp Đàm
04/05/2024
Đây không phải việc cô giỏi nhất sao?
“Vốn muốn từ hôn với anh A Yến, quá đau lòng nên mới làm ra chuyện đó.” Lâm Nhiễm nghiêm túc nói, “Cho nên vốn dĩ đã nên từ hôn. Cảm ơn chú Giang quan tâm, so với chuyện từ hôn này, anh A Yến nhất định muốn từ hôn với con, con càng đau lòng hơn.”
Giang Thủ Lượng: “....”
Ông ta thế mà bị lời của mình làm cho cứng họng.
Đúng lúc này Lâm Tổ Vọng cũng đi ra.
Ông ấy xem như chưa nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, chỉ hỏi: “A Nhiễm, sao con lại đến đây?”
“Con đến tìm ba, thuận tiện đến nhìn ngó xung quanh.”
Lâm Nhiễm cười nói.
Lâm Tổ Vọng đi đến, Giang Thủ Lượng cũng không tiện nói thêm gì, lại bị lời của Lâm Nhiễm làm cho nghẹn họng, nói một câu với Lâm Tổ Vọng “thế cậu cứ suy xét cho kỹ” rồi sải bước đi.
“Ba.”
“Thời tiết nóng nực, không có chuyện gì, A Nhiễm con về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Tổ Vọng yêu thương con gái, nhưng lúc này ông ấy lại không có tâm trạng quan tâm cô, cũng sợ tâm trạng của bản thân ảnh hưởng đến cô. “Ba, con vừa nghe được ba và chú Giang nói chuyện rồi.”
Lâm Tổ Vọng khựng lại.
“A Nhiễm…”
“Ba, con muốn nói chuyện với ba.”
Lâm Nhiễm nghiêm túc nói.
Hai người đến văn phòng của Lâm Tổ Vọng.
“A Nhiễm.”
Tâm tình Lâm Tổ Vọng chùn xuống.
Ông ấy nói: “Chuyện của xưởng nhuộm con không cần lo lắng, ba tự có tính toán.”
Vẻ mặt Lâm Nhiễm ngược lại không chút đau thương nào, chỉ nghiêm túc hỏi: “Ba, ba định tính toán thế nào?”
Lâm Tổ Vọng không lên tiếng.
Lâm Nhiễm thầm nghĩ: “Ba, trước kia ba đáp ứng hôn sự của con với Hứa nhị, có phải đã sớm biết bên xưởng nhuộm gặp trắc trở, nếu phía nhà họ Giang gây áp lực quá lớn, xưởng nhuộm không thể tiếp tục mở cửa, thì phải hợp tác với nhà họ Hứa, mở thêm một xưởng nhuộm… con biết nhà họ Hứa có toan tính này.”
Lâm Tổ Vọng nhìn con gái.
Ông ấy quả thực có suy xét đến việc này.
Thực tế, khi trước Hứa Đông Phúc đã từng tìm ông ấy thương lượng, nhưng ông vẫn chưa đưa ra quyết định.
“Nhà họ Hứa dã tâm hừng hực, bọn họ không thật sự muốn hợp tác, bọn họ chỉ muốn cách điều chế và kỹ thuật làm thuốc nhuộm của nhà họ Lâm chúng ta.” Lâm Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Nhưng nơi đây đọng lại tất cả tâm huyết của ba cùng ông và còn rất nhiều hồi ức, ba à, ba không muốn kết thúc nơi này, đúng không?”
Lâm Tổ Vọng thở dài, góc khuất mà trước kia ông ấy không nguyện bộc lộ trước mặt con gái cuối cùng cũng rạn nứt.
“Trong nhà họ Giang.”
Ánh nhìn của Lâm Tổ Vọng cũng theo hướng Lâm Nhiễm mà nhìn ra bên ngoài, khựng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Nhiều năm như thế, chúng ta với tư cách là người họ ngoài, ở trong địa bàn của nhà họ Giang, dùng tài nguyên của nhà họ Giang mở ra một xưởng nhuộm, nếu như không có sự giúp đỡ của ông A Yến, nhà chúng ta không đi đến được ngày hôm nay, huống chi là việc mở xưởng nhuộm, cho nên ba không để ý việc đưa năm mươi phần trăm cổ phần cho nhà họ Giang. Chỉ là, nhà họ Giang không phải người nắm quyền, người nhiều lòng người cũng phức tạp, nhường lại một nửa cổ phần, xưởng nhuộm này sợ là cũng chẳng thể mở dài lâu.”
Lâm Nhiễm “ồ” lên.
Cô hiểu ý của ba.
“Thế Giang Yến thì sao?”
Lâm Nhiễm suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ba, Giang Yến hận chúng ta, muốn chúng ta không thể mở nổi xưởng nhuộm, lẽ nào anh ta cũng muốn xưởng nhuộm của chúng ta?”
“Vốn muốn từ hôn với anh A Yến, quá đau lòng nên mới làm ra chuyện đó.” Lâm Nhiễm nghiêm túc nói, “Cho nên vốn dĩ đã nên từ hôn. Cảm ơn chú Giang quan tâm, so với chuyện từ hôn này, anh A Yến nhất định muốn từ hôn với con, con càng đau lòng hơn.”
Giang Thủ Lượng: “....”
Ông ta thế mà bị lời của mình làm cho cứng họng.
Đúng lúc này Lâm Tổ Vọng cũng đi ra.
Ông ấy xem như chưa nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, chỉ hỏi: “A Nhiễm, sao con lại đến đây?”
“Con đến tìm ba, thuận tiện đến nhìn ngó xung quanh.”
Lâm Nhiễm cười nói.
Lâm Tổ Vọng đi đến, Giang Thủ Lượng cũng không tiện nói thêm gì, lại bị lời của Lâm Nhiễm làm cho nghẹn họng, nói một câu với Lâm Tổ Vọng “thế cậu cứ suy xét cho kỹ” rồi sải bước đi.
“Ba.”
“Thời tiết nóng nực, không có chuyện gì, A Nhiễm con về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Tổ Vọng yêu thương con gái, nhưng lúc này ông ấy lại không có tâm trạng quan tâm cô, cũng sợ tâm trạng của bản thân ảnh hưởng đến cô. “Ba, con vừa nghe được ba và chú Giang nói chuyện rồi.”
Lâm Tổ Vọng khựng lại.
“A Nhiễm…”
“Ba, con muốn nói chuyện với ba.”
Lâm Nhiễm nghiêm túc nói.
Hai người đến văn phòng của Lâm Tổ Vọng.
“A Nhiễm.”
Tâm tình Lâm Tổ Vọng chùn xuống.
Ông ấy nói: “Chuyện của xưởng nhuộm con không cần lo lắng, ba tự có tính toán.”
Vẻ mặt Lâm Nhiễm ngược lại không chút đau thương nào, chỉ nghiêm túc hỏi: “Ba, ba định tính toán thế nào?”
Lâm Tổ Vọng không lên tiếng.
Lâm Nhiễm thầm nghĩ: “Ba, trước kia ba đáp ứng hôn sự của con với Hứa nhị, có phải đã sớm biết bên xưởng nhuộm gặp trắc trở, nếu phía nhà họ Giang gây áp lực quá lớn, xưởng nhuộm không thể tiếp tục mở cửa, thì phải hợp tác với nhà họ Hứa, mở thêm một xưởng nhuộm… con biết nhà họ Hứa có toan tính này.”
Lâm Tổ Vọng nhìn con gái.
Ông ấy quả thực có suy xét đến việc này.
Thực tế, khi trước Hứa Đông Phúc đã từng tìm ông ấy thương lượng, nhưng ông vẫn chưa đưa ra quyết định.
“Nhà họ Hứa dã tâm hừng hực, bọn họ không thật sự muốn hợp tác, bọn họ chỉ muốn cách điều chế và kỹ thuật làm thuốc nhuộm của nhà họ Lâm chúng ta.” Lâm Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Nhưng nơi đây đọng lại tất cả tâm huyết của ba cùng ông và còn rất nhiều hồi ức, ba à, ba không muốn kết thúc nơi này, đúng không?”
Lâm Tổ Vọng thở dài, góc khuất mà trước kia ông ấy không nguyện bộc lộ trước mặt con gái cuối cùng cũng rạn nứt.
“Trong nhà họ Giang.”
Ánh nhìn của Lâm Tổ Vọng cũng theo hướng Lâm Nhiễm mà nhìn ra bên ngoài, khựng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Nhiều năm như thế, chúng ta với tư cách là người họ ngoài, ở trong địa bàn của nhà họ Giang, dùng tài nguyên của nhà họ Giang mở ra một xưởng nhuộm, nếu như không có sự giúp đỡ của ông A Yến, nhà chúng ta không đi đến được ngày hôm nay, huống chi là việc mở xưởng nhuộm, cho nên ba không để ý việc đưa năm mươi phần trăm cổ phần cho nhà họ Giang. Chỉ là, nhà họ Giang không phải người nắm quyền, người nhiều lòng người cũng phức tạp, nhường lại một nửa cổ phần, xưởng nhuộm này sợ là cũng chẳng thể mở dài lâu.”
Lâm Nhiễm “ồ” lên.
Cô hiểu ý của ba.
“Thế Giang Yến thì sao?”
Lâm Nhiễm suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ba, Giang Yến hận chúng ta, muốn chúng ta không thể mở nổi xưởng nhuộm, lẽ nào anh ta cũng muốn xưởng nhuộm của chúng ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.