Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 42
Ngũ Diệp Đàm
04/05/2024
Lâm Tổ Vọng sửng sốt, sắc mặt ông ấy lập tức trở nên nghiêm khắc hiếm thấy với Lâm Nhiễm: “A Nhiễm, tính tình của con và cậu ấy không hợp, con có thể không thích cậu ấy, nhưng không thể nghi ngờ nhân cách cậu ấy.” Lâm Nhiễm đáp lại một tiếng, nói, “Thế tối nay con đi tìm anh ta, xem anh ta có chủ kiến gì không?”
Lâm Tổ Vọng: “...”
Ông ấy nhìn con gái, muốn nói, hiện tại con và cậu ấy không phải mối quan hệ có thể đi hỏi chủ kiến của cậu ấy, nhưng suy nghĩ mấy hồi, lại nhịn xuống. Lâm Nhiễm không biết trong lòng ba mình nghĩ thế nào, dù biết cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của cô, dù cho thế nào cô cũng phải giải quyết hết những vấn đề này mới được.
Về đến nhà lại dò xét cả nhà và phòng mình lại một lần, đợi đồng hồ ở phòng khách reo lên “đinh đinh” năm lần, cô thu dọn rồi ra ngoài.
Nhà họ Lâm ở đầu phía tây cuối thôn Giang Bối, còn nhà Giang Yến lại ở hướng đông đầu thôn.
Đi tìm Giang Yến phải đi xuyên qua cả thôn.
Lâm Nhiễm lại không chút để ý.
Vừa hay chầm chậm đi dạo một vòng.
Chẳng qua lúc này là lúc thôn dân ở bên ngoài kết thúc công việc trở về làng, trên đường đi Lâm Nhiễm đụng phải không ít thôn dân.
Lâm Nhiễm chẳng nhớ nổi ai nữa.
May mắn hầu như khi gặp được ai đó, trong đầu tự động sẽ lóe lên chút thông tin, cô liền mỉm cười chào hỏi.
Nếu không có thông tin gì, thì mỉm cười đơn giản là được.
Mọi người thấy cô, vẻ mặt đều khá phức tạp.
Có bà cụ hỏi cô: “A Nhiễm à, con định đi đâu thế?”
Lâm Nhiễm vừa ngoan ngoãn lại lịch sự đáp: “Con đi thăm anh A Yến.” Nói cứ như đấy là anh A Yến của cô, anh đối với cô thân thiết biết bao nhiêu. Bà cụ và mọi người: “...”
Thế là giữa sự há hốc mồm trợn trắng mắt của mọi người, Lâm Nhiễm chầm chậm đi hết mười mấy phút mới đến được nhà tổ của nhà họ Giang. Nhà tổ nhà họ Giang là một ngôi nhà ngói gạch xanh hai tầng theo kiểu nửa Trung nửa Tây, diện tích phòng so với nhà họ Lâm lớn hơn rất nhiều, còn có một khu vườn rộng lớn.
Khu vườn có một cửa hông, Lâm Nhiễm đi vào từ cửa hông, thấy cửa lớn khóa chặt, biết người vẫn chưa trở về, nhìn hai cái rồi ngồi ở ngưỡng cửa đợi người. Như lời Lâm Kiều Châu nói, bình thường ban ngày Giang Yến đều ở bến cảng, tầm năm sáu giờ tối mới có thể về nhà.
Lúc này có lẽ cũng nên về rồi.
***
Hoàng hôn buông xuống, cũng không biết đã ngồi đợi bao lâu, Lâm Nhiễm cũng thấy hai người đang tiến vào sân.
Người đằng sau là A Thành.
Ở phía trước… khi Lâm Nhiễm nhìn thấy người này, lòng không khỏi rung động.
Rất cao, đường nét mạnh mẽ, mặt mũi sắc sảo.
Có chút hung hăng, toàn thân tỏa ra hơi thở chẳng sao cả lại có tia tàn nhẫn ẩn mình.
Nói thật, thật quá hấp dẫn rồi, có thể hoàn mỹ mà gõ vào nhịp trống trong tim. Anh đang mặc một chiếc áo cộc tay sẫm màu lộ ra cánh tay, nước da ngăm khỏe mạnh, cơ bắp cực kỳ săn chắc, có lẽ do vừa từ bến đò trở về, tóc và cả người đều đầy mồ hôi…
Giang Yến vậy mà lớn lên trông như thế này sao? Kỳ lạ là, cô nhìn thấy anh, trong đầu lại không hề có bất kỳ thông tin nào.
… Nhưng mà, Giang Yến thế này sao “cô” trong truyện lại có thể vứt bỏ mà đi thành hôn với Hứa Diệc Lâm?
Dù sao thì ăn đến miệng rồi hãy nói... có lẽ không dễ nuốt đâu! “A, A Nhiễm?”
Lâm Tổ Vọng: “...”
Ông ấy nhìn con gái, muốn nói, hiện tại con và cậu ấy không phải mối quan hệ có thể đi hỏi chủ kiến của cậu ấy, nhưng suy nghĩ mấy hồi, lại nhịn xuống. Lâm Nhiễm không biết trong lòng ba mình nghĩ thế nào, dù biết cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của cô, dù cho thế nào cô cũng phải giải quyết hết những vấn đề này mới được.
Về đến nhà lại dò xét cả nhà và phòng mình lại một lần, đợi đồng hồ ở phòng khách reo lên “đinh đinh” năm lần, cô thu dọn rồi ra ngoài.
Nhà họ Lâm ở đầu phía tây cuối thôn Giang Bối, còn nhà Giang Yến lại ở hướng đông đầu thôn.
Đi tìm Giang Yến phải đi xuyên qua cả thôn.
Lâm Nhiễm lại không chút để ý.
Vừa hay chầm chậm đi dạo một vòng.
Chẳng qua lúc này là lúc thôn dân ở bên ngoài kết thúc công việc trở về làng, trên đường đi Lâm Nhiễm đụng phải không ít thôn dân.
Lâm Nhiễm chẳng nhớ nổi ai nữa.
May mắn hầu như khi gặp được ai đó, trong đầu tự động sẽ lóe lên chút thông tin, cô liền mỉm cười chào hỏi.
Nếu không có thông tin gì, thì mỉm cười đơn giản là được.
Mọi người thấy cô, vẻ mặt đều khá phức tạp.
Có bà cụ hỏi cô: “A Nhiễm à, con định đi đâu thế?”
Lâm Nhiễm vừa ngoan ngoãn lại lịch sự đáp: “Con đi thăm anh A Yến.” Nói cứ như đấy là anh A Yến của cô, anh đối với cô thân thiết biết bao nhiêu. Bà cụ và mọi người: “...”
Thế là giữa sự há hốc mồm trợn trắng mắt của mọi người, Lâm Nhiễm chầm chậm đi hết mười mấy phút mới đến được nhà tổ của nhà họ Giang. Nhà tổ nhà họ Giang là một ngôi nhà ngói gạch xanh hai tầng theo kiểu nửa Trung nửa Tây, diện tích phòng so với nhà họ Lâm lớn hơn rất nhiều, còn có một khu vườn rộng lớn.
Khu vườn có một cửa hông, Lâm Nhiễm đi vào từ cửa hông, thấy cửa lớn khóa chặt, biết người vẫn chưa trở về, nhìn hai cái rồi ngồi ở ngưỡng cửa đợi người. Như lời Lâm Kiều Châu nói, bình thường ban ngày Giang Yến đều ở bến cảng, tầm năm sáu giờ tối mới có thể về nhà.
Lúc này có lẽ cũng nên về rồi.
***
Hoàng hôn buông xuống, cũng không biết đã ngồi đợi bao lâu, Lâm Nhiễm cũng thấy hai người đang tiến vào sân.
Người đằng sau là A Thành.
Ở phía trước… khi Lâm Nhiễm nhìn thấy người này, lòng không khỏi rung động.
Rất cao, đường nét mạnh mẽ, mặt mũi sắc sảo.
Có chút hung hăng, toàn thân tỏa ra hơi thở chẳng sao cả lại có tia tàn nhẫn ẩn mình.
Nói thật, thật quá hấp dẫn rồi, có thể hoàn mỹ mà gõ vào nhịp trống trong tim. Anh đang mặc một chiếc áo cộc tay sẫm màu lộ ra cánh tay, nước da ngăm khỏe mạnh, cơ bắp cực kỳ săn chắc, có lẽ do vừa từ bến đò trở về, tóc và cả người đều đầy mồ hôi…
Giang Yến vậy mà lớn lên trông như thế này sao? Kỳ lạ là, cô nhìn thấy anh, trong đầu lại không hề có bất kỳ thông tin nào.
… Nhưng mà, Giang Yến thế này sao “cô” trong truyện lại có thể vứt bỏ mà đi thành hôn với Hứa Diệc Lâm?
Dù sao thì ăn đến miệng rồi hãy nói... có lẽ không dễ nuốt đâu! “A, A Nhiễm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.