(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 27:
Mâm Xôi
06/08/2023
Nhà cô phải đi qua huyện Thanh Trà mới có thể sang huyện bên cạnh được, hôm nay cả nhà đang cực kỳ cảnh giác đi ra bên ngoài rìa huyện, thì gặp một đoàn nạn dân tị nạn nằm vật vờ ngoài ven đường, cũng giống như những người nạn dân khác đều lờ đờ mất hồn, không quan tâm hoàn cảnh xung quanh.
" Vợ đằng trước có chuyện gì đó, chúng ta mau chóng đi khỏi đây thôi, mấy đứa nhỏ theo sát ba mẹ" Hứa Đại Mộc thấy phía trước có tiếng ồn, khóc lóc, biết là có chuyện phiền phức nên muốn cả nhà nhanh chóng ra khỏi huyện, bây giờ chuyện gì tránh được thì nên tránh đi thật xa. Mấy tháng bôn ba đã quen với mấy việc này rồi, hiện tại cả nhà có lương thực nếu để người khác biết chỉ sợ sẽ bị cướp giật, lương thực mất không sao, nhưng nếu vợ con có chuyện gì thì anh ta làm sao sống nổi.
Cả nhà nhanh chóng vòng qua phía đám người đi về hướng ngoài huyện thành, bỗng nhiên Tiểu Lạc kinh ngạc kéo tay ba nó nói:" Ba mẹ, là anh Tiểu Sơn nhà bác cả"
Hai vợ chồng mau chóng quay đầu lại thấy Minh Sơn, Minh Bắc đang lôi kéo một nhóm người hung tợn, còn Ngọc Thanh đang bị một người kéo đi, con bé khóc lóc sợ hãi không thôi.
" Mau thả chị tôi ra, các người làm gì vậy" Minh Sơn, Minh bắc vừa kéo người vừa hét lớn
" Thả cái gì, chúng mày mượn lương thực của đại ca tao, bây giờ ăn hết không trả nợ lại còn định ăn quỵt à, vậy thì lấy chị gái chúng mày đi làm vợ bé của đại ca tao để gán nợ đi" Một tên bặm trợn đá ngã Minh Sơn, Minh Bắc rồi nói
" Các người là đồ lừa đảo, các người chỉ cho mượn nửa cân bột ngô, mà bây giờ đòi 2 cân bột ngô, chúng tôi đã trả lại rồi, sao các người tới" Minh Bắc, Minh sơn gào thét nói, điên cuồng kéo tay không cho bọn chúng mang chị mình đi.
" Hừ vậy đại ca tao cho chúng mày mượn không à, đại ca tao chưa phải nhà từ thiện, có vay thì có trả, trả cả gốc lẫn lãi, nếu hôm nay nhà chúng mày không có đủ 2 cân lương thực thì đừng nghĩ tới việc tốt lành" Tên bặm trợn sai đàn em kéo Thanh Ngọc đi, không thèm để tâm tới hai đứa nhỏ
" Thả tôi ra, ba mẹ cứu con" Thanh Ngọc sợ hãi nói
Minh Bắc và Minh Sơn vì quá đói, sau khi bị mấy người kia đánh đạp mấy cái thì đã nằm im không nhúc nhích, sợ là ngất đi rồi. Lúc này bác cả và vợ đi ra ngoài tìm đồ ăn trở lại thấy đám người thì nhào tới kéo Thanh Ngọc từ tay bọn chúng ra
" Chúng mày muốn gì, lương thực nhà tao đã trả lại rồi, chúng mày đừng ức hiếp người quá đáng"
" Hừ, mày trả phần gốc còn phần lãi đâu, đại ca tao từ thiện chúng mày à, đừng nhiều lời nếu chúng mày không có lương thực trả, thì để con gái chúng mày gán nợ đi" Nói rồi hắn sai đàn em tới đánh ngã Hứa Thanh Sơn, Lý Thúy Hoa và Hứa Thanh Ngọc thấy thế nhào tới chỗ Hứa Thanh Sơn
" Anh có sao không" Lý Thuý Hoa sợ hãi ghé vào người Hứa Thanh Sơn nói
" Ba ba sao rồi" Hu hu
" Vợ đằng trước có chuyện gì đó, chúng ta mau chóng đi khỏi đây thôi, mấy đứa nhỏ theo sát ba mẹ" Hứa Đại Mộc thấy phía trước có tiếng ồn, khóc lóc, biết là có chuyện phiền phức nên muốn cả nhà nhanh chóng ra khỏi huyện, bây giờ chuyện gì tránh được thì nên tránh đi thật xa. Mấy tháng bôn ba đã quen với mấy việc này rồi, hiện tại cả nhà có lương thực nếu để người khác biết chỉ sợ sẽ bị cướp giật, lương thực mất không sao, nhưng nếu vợ con có chuyện gì thì anh ta làm sao sống nổi.
Cả nhà nhanh chóng vòng qua phía đám người đi về hướng ngoài huyện thành, bỗng nhiên Tiểu Lạc kinh ngạc kéo tay ba nó nói:" Ba mẹ, là anh Tiểu Sơn nhà bác cả"
Hai vợ chồng mau chóng quay đầu lại thấy Minh Sơn, Minh Bắc đang lôi kéo một nhóm người hung tợn, còn Ngọc Thanh đang bị một người kéo đi, con bé khóc lóc sợ hãi không thôi.
" Mau thả chị tôi ra, các người làm gì vậy" Minh Sơn, Minh bắc vừa kéo người vừa hét lớn
" Thả cái gì, chúng mày mượn lương thực của đại ca tao, bây giờ ăn hết không trả nợ lại còn định ăn quỵt à, vậy thì lấy chị gái chúng mày đi làm vợ bé của đại ca tao để gán nợ đi" Một tên bặm trợn đá ngã Minh Sơn, Minh Bắc rồi nói
" Các người là đồ lừa đảo, các người chỉ cho mượn nửa cân bột ngô, mà bây giờ đòi 2 cân bột ngô, chúng tôi đã trả lại rồi, sao các người tới" Minh Bắc, Minh sơn gào thét nói, điên cuồng kéo tay không cho bọn chúng mang chị mình đi.
" Hừ vậy đại ca tao cho chúng mày mượn không à, đại ca tao chưa phải nhà từ thiện, có vay thì có trả, trả cả gốc lẫn lãi, nếu hôm nay nhà chúng mày không có đủ 2 cân lương thực thì đừng nghĩ tới việc tốt lành" Tên bặm trợn sai đàn em kéo Thanh Ngọc đi, không thèm để tâm tới hai đứa nhỏ
" Thả tôi ra, ba mẹ cứu con" Thanh Ngọc sợ hãi nói
Minh Bắc và Minh Sơn vì quá đói, sau khi bị mấy người kia đánh đạp mấy cái thì đã nằm im không nhúc nhích, sợ là ngất đi rồi. Lúc này bác cả và vợ đi ra ngoài tìm đồ ăn trở lại thấy đám người thì nhào tới kéo Thanh Ngọc từ tay bọn chúng ra
" Chúng mày muốn gì, lương thực nhà tao đã trả lại rồi, chúng mày đừng ức hiếp người quá đáng"
" Hừ, mày trả phần gốc còn phần lãi đâu, đại ca tao từ thiện chúng mày à, đừng nhiều lời nếu chúng mày không có lương thực trả, thì để con gái chúng mày gán nợ đi" Nói rồi hắn sai đàn em tới đánh ngã Hứa Thanh Sơn, Lý Thúy Hoa và Hứa Thanh Ngọc thấy thế nhào tới chỗ Hứa Thanh Sơn
" Anh có sao không" Lý Thuý Hoa sợ hãi ghé vào người Hứa Thanh Sơn nói
" Ba ba sao rồi" Hu hu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.