(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 29:
Mâm Xôi
07/08/2023
Chỉ thấy Vương Phán Hoa xông tới nắm tóc một tên kéo bay ra ngoài, rồi lại thêm một tên, sau đó lấy chân đạp vào giữa hai chân bọn chúng, khiến mấy tên ôm hai chân gào thét khi chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. La hét tới nỗi không khác như lợn thiến.
Rõ ràng đang đánh người lại tự nhiên thành bị người đánh, bọn chúng còn chưa kịp phản kháng đã đau tới nỗi ngã hết ra đất kêu gào:" Chúng mày là ai, chúng mày có biết tao là ai hay không, chúng mày cứ đợi đấy, đại ca tao sẽ không tha cho bọn mày đâu"
Cả nhà bác cả bị đánh bầm dập dưới đất, Minh Sơn và Minh Bắc đã ngất rồi, vì quá đói lại còn sợ hãi và bị đánh, Hứa Thanh Sương và Lý Thúy Hoa đang che chở cho ba đứa con chưa hiểu chuyện gì, lúc ngẩng lên thì bọn người kia đã chạy hết rồi. Hai người ngơ ngác nhìn rồi lại quay ra nhìn mấy đứa nhỏ dưới đất.
" Anh cả, chị dâu mọi người không sao chứ, Minh Bắc Minh Sơn, Thanh Ngọc, các con có sao không" Hứa Đại Mộc và Vương Phán Hóa lo lắng chạy tới kéo người hỏi
" Đại Mộc là em sao" Hứa Thanh Sương nghe thấy tiếng em trai thì mừng rớt nước mắt bò lên nắm lấy cánh tay em trai vui mừng nói
" Vâng là em đây, mọi người đã chịu khổ rồi" Hứa Đại Mộc thấy cả nhà anh cả như vậy thì đỏ hốc mắt, cũng may lúc nãy Tiểu Lạc nhìn thấy nếu không cả nhà đã bỏ qua nhau rồi.
Vương Phán Hoa cũng chạy vội tới đỡ Lý Thúy Hoa dậy:" Chị dâu chị có sao không, có bị đánh vào chỗ nào nguy hiểm không"
" Tiểu Hoa, chị không sao may mà có bọn em tới" Lý Thúy Hoa thấy người nhà thì bât khóc, lại thấy ba đứa nhỏ dưới đất vẫn chưa động tĩnh gì thì mau chóng lay người
" Minh Bắc, Minh Sơn, Thanh Ngọc ba đứa có sao không" Hai người lo lắng lay ba đứa nhỏ dậy
" Mọi người mau giúp em đỡ ba đứa nhỏ dậy, chị dâu chỗ mọi người ở đâu dẫn bọn em tới, ba mẹ có sao không " Vương Phán Hoa lo lắng nói
" ở đằng kia, ba mẹ sợ là không được rồi, không có đồ ăn hôm trước hai người quá yếu hôm trước đã hôn mê rồi, Thanh Sơn mượn được một chút bột ngô của bọn người kia cho ba mẹ ăn đã tỉnh một chút, nhưng mà bây giờ thì.." Lý Thúy Hoa kể lại câu chuyện, cô tuyệt vọng nói, sợ là lần này cả nhà xong đời rồi
" Không được, nhà em mau đi đi, sợ một lúc nữa bọn người kia tới, chúng ta cũng đừng mong thoát, nhà em không liên quan tới, bọn chúng sẽ không làm gì đâu" Sau khi nói xong, hai vợ chồng Hứa Thanh Sương lo lắng nói, chị sợ làm liên lụy tới cả nhà em trai, lúc đấy anh có hối hận cũng không kịp.
" Mau đi đi, nhanh lên" Lý Thúy Hoa và Hứa Thanh Sương nghĩ vậy liền nhanh chóng đẩy cả nhà đi, không dám để họ ở lại
" Anh chị, mọi người nói gì vậy, bây giờ anh chị đang gặp khó khăn, sao em lại trốn một mình được, bọn chúng đòi lương thực thì chúng ta trả lại" Hứa Đại Mộc nói
Rõ ràng đang đánh người lại tự nhiên thành bị người đánh, bọn chúng còn chưa kịp phản kháng đã đau tới nỗi ngã hết ra đất kêu gào:" Chúng mày là ai, chúng mày có biết tao là ai hay không, chúng mày cứ đợi đấy, đại ca tao sẽ không tha cho bọn mày đâu"
Cả nhà bác cả bị đánh bầm dập dưới đất, Minh Sơn và Minh Bắc đã ngất rồi, vì quá đói lại còn sợ hãi và bị đánh, Hứa Thanh Sương và Lý Thúy Hoa đang che chở cho ba đứa con chưa hiểu chuyện gì, lúc ngẩng lên thì bọn người kia đã chạy hết rồi. Hai người ngơ ngác nhìn rồi lại quay ra nhìn mấy đứa nhỏ dưới đất.
" Anh cả, chị dâu mọi người không sao chứ, Minh Bắc Minh Sơn, Thanh Ngọc, các con có sao không" Hứa Đại Mộc và Vương Phán Hóa lo lắng chạy tới kéo người hỏi
" Đại Mộc là em sao" Hứa Thanh Sương nghe thấy tiếng em trai thì mừng rớt nước mắt bò lên nắm lấy cánh tay em trai vui mừng nói
" Vâng là em đây, mọi người đã chịu khổ rồi" Hứa Đại Mộc thấy cả nhà anh cả như vậy thì đỏ hốc mắt, cũng may lúc nãy Tiểu Lạc nhìn thấy nếu không cả nhà đã bỏ qua nhau rồi.
Vương Phán Hoa cũng chạy vội tới đỡ Lý Thúy Hoa dậy:" Chị dâu chị có sao không, có bị đánh vào chỗ nào nguy hiểm không"
" Tiểu Hoa, chị không sao may mà có bọn em tới" Lý Thúy Hoa thấy người nhà thì bât khóc, lại thấy ba đứa nhỏ dưới đất vẫn chưa động tĩnh gì thì mau chóng lay người
" Minh Bắc, Minh Sơn, Thanh Ngọc ba đứa có sao không" Hai người lo lắng lay ba đứa nhỏ dậy
" Mọi người mau giúp em đỡ ba đứa nhỏ dậy, chị dâu chỗ mọi người ở đâu dẫn bọn em tới, ba mẹ có sao không " Vương Phán Hoa lo lắng nói
" ở đằng kia, ba mẹ sợ là không được rồi, không có đồ ăn hôm trước hai người quá yếu hôm trước đã hôn mê rồi, Thanh Sơn mượn được một chút bột ngô của bọn người kia cho ba mẹ ăn đã tỉnh một chút, nhưng mà bây giờ thì.." Lý Thúy Hoa kể lại câu chuyện, cô tuyệt vọng nói, sợ là lần này cả nhà xong đời rồi
" Không được, nhà em mau đi đi, sợ một lúc nữa bọn người kia tới, chúng ta cũng đừng mong thoát, nhà em không liên quan tới, bọn chúng sẽ không làm gì đâu" Sau khi nói xong, hai vợ chồng Hứa Thanh Sương lo lắng nói, chị sợ làm liên lụy tới cả nhà em trai, lúc đấy anh có hối hận cũng không kịp.
" Mau đi đi, nhanh lên" Lý Thúy Hoa và Hứa Thanh Sương nghĩ vậy liền nhanh chóng đẩy cả nhà đi, không dám để họ ở lại
" Anh chị, mọi người nói gì vậy, bây giờ anh chị đang gặp khó khăn, sao em lại trốn một mình được, bọn chúng đòi lương thực thì chúng ta trả lại" Hứa Đại Mộc nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.