(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 35:
Mâm Xôi
08/08/2023
Vương Quế Quế đỏ mặt nhận cốc nước đưa cho Hứa Đại Lâm uống trước:" Ông uống trước đi"
" Bà uống đi, tôi uống sau được mà" Hứa Đại Lâm thấy thế không chịu uống muốn nhường cho vợ mình
" Được rồi" Bà uống một ngụm nước trong cốc, nước tới đâu như biết tới đó, mát lạnh như thấm vào da thịt, khiến tinh thần mệt mỏi vơi đi một phần
"Mẹ mẹ uống hết cốc đó đi, để con rót cho ba cốc khác, mẹ yên tâm còn nước con đã đưa cho anh trai cho mấy đứa Tiểu Minh uống rồi" Sợ ba mẹ không chịu uống nhiều Hứa Đại Mộc lại phải giải thích một lần
Hứa Đại Mộc thấy mẹ mình uống xong rồi thì lại rót một cốc cho ba, Hứa Đại Lâm cẩn thận cầm cốc nước uống, thỏa mãn nở nụ cười với mấy đứa cháu:" Thôi con mau cất đi, chút nữa để lại cho mấy đứa uống, nước bây giờ cũng hiếm như lương thực vậy, phải tiết kiệm"
Hứa Đại Mộc và Vương Phán Hoa đã bàn bạc cùng nhau sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai về khả năng của Mễ Mễ, vậy nên chỉ có thể giấu ba mẹ và anh chị cả, không phải sợ anh chị cả lộ mà chuyện này càng ít người biết càng tốt hơn.
Hai người uống nước xong cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, Mễ Mễ thấy ông bà khỏe hơn thì cũng vui vẻ mỉm cười:" Tiểu Văn cháu giữ em ngồi cần thận không em ngả ra đất nhé"
" Vâng ạ, bà yên tâm Mễ Mễ bây giờ đã ngồi vững rồi, em ấy không ngã được đâu ạ, phải không Mễ Mễ" Tiểu Lạc nhìn em gái nói
" Đúng vậy" Mễ Mễ thẳng lưng nói, so với lúc nửa sống nửa chết lúc mới đến, bây giờ cô bé đã có thể ngồi vững vàng, thậm chí còn bò được một đoạn rồi, thành tựu to lớn đấy, chứng tỏ cô bé đã trở lên mạnh mẽ hơn.
" Thật sao, Mễ Mễ giỏi quá" Chỉ tiếc không biết bà còn có thể sống tốt lúc Mễ Mễ biết đi hay không, không biết hạn hán khi nào mới kết thúc đây
Bên này Vương Phán Hoa dẫn chị dâu tới chỗ ít người sau đó nói:" Chị dâu nhà em còn lương thực, là bột ngô, em chia ra để trong người này, bây giờ chúng ta lặng lẽ di chuyện tới một căn nhà trống không người nào đấy buổi tối sẽ nấu đồ ăn cho cả nhà"
" Thật sao, Tiểu Hoa, nhưng mà chúng ta nhiều người như vậy vẫn nên để lại cho Mễ Mễ đi" tuy vui mừng nhưng mà Lý Thúy Hoa cũng không muốn chỗ lương thực này, hai vợ chồng em thứ đã giúp nhà cô nhiều rồi
" Chị dâu yên tâm, lương thực đủ cho chúng ta ăn, tối nay để cả nhà ăn no, sau đó chúng ta lên đường trở về nhà" Vương Phán Hoa thấy chị dâu từ chối thì cũng cảm động nói
" Vậy được, nghe theo ý của em" Lý Thuý Hoa mừng rỡ nói
" Chắc là Đại Mộc cũng đã nói với anh Thanh Sương rồi, bây giờ chúng ta thu dọn một chút đi ra khỏi chỗ này đi
" Được" Hai người lặng lẽ đi tới thu dọn một chút
Hứa Thanh Sương trông coi ba đứa con một lúc thấy bọn nó đều lần lượt tỉnh lại thì vui mừng không thôi:" Minh Bắc , Minh Sơn, Thanh Ngọc, các con tỉnh rồi, tốt quá"
" Ba đứa nhỏ tỉnh rồi sao, tốt quá rồi" Hai ông bà ngồi bên cạnh thấy thế thì cũng vui mừng
" Bà uống đi, tôi uống sau được mà" Hứa Đại Lâm thấy thế không chịu uống muốn nhường cho vợ mình
" Được rồi" Bà uống một ngụm nước trong cốc, nước tới đâu như biết tới đó, mát lạnh như thấm vào da thịt, khiến tinh thần mệt mỏi vơi đi một phần
"Mẹ mẹ uống hết cốc đó đi, để con rót cho ba cốc khác, mẹ yên tâm còn nước con đã đưa cho anh trai cho mấy đứa Tiểu Minh uống rồi" Sợ ba mẹ không chịu uống nhiều Hứa Đại Mộc lại phải giải thích một lần
Hứa Đại Mộc thấy mẹ mình uống xong rồi thì lại rót một cốc cho ba, Hứa Đại Lâm cẩn thận cầm cốc nước uống, thỏa mãn nở nụ cười với mấy đứa cháu:" Thôi con mau cất đi, chút nữa để lại cho mấy đứa uống, nước bây giờ cũng hiếm như lương thực vậy, phải tiết kiệm"
Hứa Đại Mộc và Vương Phán Hoa đã bàn bạc cùng nhau sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai về khả năng của Mễ Mễ, vậy nên chỉ có thể giấu ba mẹ và anh chị cả, không phải sợ anh chị cả lộ mà chuyện này càng ít người biết càng tốt hơn.
Hai người uống nước xong cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, Mễ Mễ thấy ông bà khỏe hơn thì cũng vui vẻ mỉm cười:" Tiểu Văn cháu giữ em ngồi cần thận không em ngả ra đất nhé"
" Vâng ạ, bà yên tâm Mễ Mễ bây giờ đã ngồi vững rồi, em ấy không ngã được đâu ạ, phải không Mễ Mễ" Tiểu Lạc nhìn em gái nói
" Đúng vậy" Mễ Mễ thẳng lưng nói, so với lúc nửa sống nửa chết lúc mới đến, bây giờ cô bé đã có thể ngồi vững vàng, thậm chí còn bò được một đoạn rồi, thành tựu to lớn đấy, chứng tỏ cô bé đã trở lên mạnh mẽ hơn.
" Thật sao, Mễ Mễ giỏi quá" Chỉ tiếc không biết bà còn có thể sống tốt lúc Mễ Mễ biết đi hay không, không biết hạn hán khi nào mới kết thúc đây
Bên này Vương Phán Hoa dẫn chị dâu tới chỗ ít người sau đó nói:" Chị dâu nhà em còn lương thực, là bột ngô, em chia ra để trong người này, bây giờ chúng ta lặng lẽ di chuyện tới một căn nhà trống không người nào đấy buổi tối sẽ nấu đồ ăn cho cả nhà"
" Thật sao, Tiểu Hoa, nhưng mà chúng ta nhiều người như vậy vẫn nên để lại cho Mễ Mễ đi" tuy vui mừng nhưng mà Lý Thúy Hoa cũng không muốn chỗ lương thực này, hai vợ chồng em thứ đã giúp nhà cô nhiều rồi
" Chị dâu yên tâm, lương thực đủ cho chúng ta ăn, tối nay để cả nhà ăn no, sau đó chúng ta lên đường trở về nhà" Vương Phán Hoa thấy chị dâu từ chối thì cũng cảm động nói
" Vậy được, nghe theo ý của em" Lý Thuý Hoa mừng rỡ nói
" Chắc là Đại Mộc cũng đã nói với anh Thanh Sương rồi, bây giờ chúng ta thu dọn một chút đi ra khỏi chỗ này đi
" Được" Hai người lặng lẽ đi tới thu dọn một chút
Hứa Thanh Sương trông coi ba đứa con một lúc thấy bọn nó đều lần lượt tỉnh lại thì vui mừng không thôi:" Minh Bắc , Minh Sơn, Thanh Ngọc, các con tỉnh rồi, tốt quá"
" Ba đứa nhỏ tỉnh rồi sao, tốt quá rồi" Hai ông bà ngồi bên cạnh thấy thế thì cũng vui mừng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.