(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 36:
Mâm Xôi
08/08/2023
" Anh Minh Sơn, anh Minh Bắc, chị Thanh Ngọc, mọi người tỉnh dậy rồi, thật tốt quá" Mấy đứa Tiểu Văn thấy anh chị tỉnh thì vô cùng vui mừng chạy tới hỏi thăm,
Ba đứa nhỏ vừa tỉnh dậy thì giật bắn mình còn chưa hiểu chuyện gì, cứ nghĩ mình đã bị côn đồ đánh và bắt đi rồi, lúc nhìn thấy ông bà nội, ba mẹ còn cả nhà chú hai thì bật khóc, bọn nó rất sợ hãi, nghĩ rằng sau này sẽ không được trở về nhà cùng ba mẹ nữa rồi
" Ông nội, bà nội, ba, Tiểu Văn, Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, hu hu"
" Đừng khóc côn đồ đã chạy hết rồi, bây giờ không sao nữa rồi" Hứa Thanh Sương dỗ dành ba đứa con đang khóc lớn
Lý Thúy Hoa đi tới thấy mấy đứa tỉnh thì chạy lại:" Các con tỉnh rồi, tốt quá rồi"
" Mẹ" Thanh Ngọc ôm mẹ khóc nức nở, con bé vẫn còn sợ hãi không thôi, nó nghe tên kia bắt đi để làm vợ bé, làm vợ bé rất đáng sợ, nó không muốn
" Con không sao là tốt rồi" Lý Thúy Hoa ôm ba đứa con đỏ mắt
" Được rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài huyện tìm một chỗ nào đấy ở tối nay đi" Vương Phán Hoa nói
" Đúng vậy chúng ta đi thôi, ba mẹ để Thanh Sương và Đại Mộc dìu hai người, ngoài kia có một căn nhà bỏ hoang, lúc trước con đã thấy rồi, mình qua đấy đi" Hứa Thanh Sương được Hứa Đại Mộc nói qua chuyện rồi, nên quyết định đến căn nhà cũ ngoài huyện
Hai ông bà thấy con cái muốn đi thì cũng không có ý kiến gì hiện tại ở đâu cũng vậy thôi:" Được, vậy chúng ta đi thôi"
" Mễ Mễ tới chỗ mẹ nào" Vương Phán Hoa nhận con gái ôm lên, cười nói
Mễ Mễ cũng vui vẻ:" Đi thôi"
Ba đứa nhỏ nhà Hứa Đại Mộc cũng được cả nhà dặn dò không được tiết lộ chuyện gì về Mễ Mễ nên bây giờ bọn nó cũng chỉ nói chuyện với các anh chị bình thường không để cập đến điều gì, Vương Phán Hoa rất tin tưởng ba thằng nhóc này.
" Tiểu Văn, Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, mấy tháng này bọn em đã đi tới đâu" Minh Bắc, Minh Sơn mặc dù đói hoa mắt nhưng mà gặp lại mấy đứa em, bọn nó cũng có tinh thần hơn một chút.
" Bọn em cứ đi theo ba mẹ thôi, nhưng mà chỗ nào cũng không có đồ ăn, em gái suýt chút nữa là chết đói rồi, may mà có người cho một chút bột ngô mới có thể duy trì, ba mẹ nói chi bằng trở về quê sẽ tốt hơn"
" Đúng vậy, nhà anh cũng đi khắp nơi quanh mấy huyện đều như vậy, ông bà nói dù có chết cũng phải chết ở nhà, nên ba mẹ mới quyết định trở lại thôn, không ngờ nhà em cũng trở về"
" hừ quanh đây toàn người xấu, anh cũng muốn trở về nhà, không muốn đi nơi khác nữa"
" Đúng vậy, cũng may người xấu chạy rồi"
" Ba mẹ căn nhà đằng kia rồi, chúng ta đi hướng đó, căn nhà đấy lần trước đi qua con thấy cũng khá sạch sẽ, hiện tại cũng không ai quan tâm tới nhà cửa cả, nên chắc là không có ai ở đâu" Hứa Thanh Sương chỉ phía trước nói
" Được, hôm nay chúng ta ở đó đi, ngày mai sẽ lên đường trở về nhà" Hứa Đại Mộc nói
Ba đứa nhỏ vừa tỉnh dậy thì giật bắn mình còn chưa hiểu chuyện gì, cứ nghĩ mình đã bị côn đồ đánh và bắt đi rồi, lúc nhìn thấy ông bà nội, ba mẹ còn cả nhà chú hai thì bật khóc, bọn nó rất sợ hãi, nghĩ rằng sau này sẽ không được trở về nhà cùng ba mẹ nữa rồi
" Ông nội, bà nội, ba, Tiểu Văn, Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, hu hu"
" Đừng khóc côn đồ đã chạy hết rồi, bây giờ không sao nữa rồi" Hứa Thanh Sương dỗ dành ba đứa con đang khóc lớn
Lý Thúy Hoa đi tới thấy mấy đứa tỉnh thì chạy lại:" Các con tỉnh rồi, tốt quá rồi"
" Mẹ" Thanh Ngọc ôm mẹ khóc nức nở, con bé vẫn còn sợ hãi không thôi, nó nghe tên kia bắt đi để làm vợ bé, làm vợ bé rất đáng sợ, nó không muốn
" Con không sao là tốt rồi" Lý Thúy Hoa ôm ba đứa con đỏ mắt
" Được rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài huyện tìm một chỗ nào đấy ở tối nay đi" Vương Phán Hoa nói
" Đúng vậy chúng ta đi thôi, ba mẹ để Thanh Sương và Đại Mộc dìu hai người, ngoài kia có một căn nhà bỏ hoang, lúc trước con đã thấy rồi, mình qua đấy đi" Hứa Thanh Sương được Hứa Đại Mộc nói qua chuyện rồi, nên quyết định đến căn nhà cũ ngoài huyện
Hai ông bà thấy con cái muốn đi thì cũng không có ý kiến gì hiện tại ở đâu cũng vậy thôi:" Được, vậy chúng ta đi thôi"
" Mễ Mễ tới chỗ mẹ nào" Vương Phán Hoa nhận con gái ôm lên, cười nói
Mễ Mễ cũng vui vẻ:" Đi thôi"
Ba đứa nhỏ nhà Hứa Đại Mộc cũng được cả nhà dặn dò không được tiết lộ chuyện gì về Mễ Mễ nên bây giờ bọn nó cũng chỉ nói chuyện với các anh chị bình thường không để cập đến điều gì, Vương Phán Hoa rất tin tưởng ba thằng nhóc này.
" Tiểu Văn, Tiểu Lạc, Tiểu Vĩ, mấy tháng này bọn em đã đi tới đâu" Minh Bắc, Minh Sơn mặc dù đói hoa mắt nhưng mà gặp lại mấy đứa em, bọn nó cũng có tinh thần hơn một chút.
" Bọn em cứ đi theo ba mẹ thôi, nhưng mà chỗ nào cũng không có đồ ăn, em gái suýt chút nữa là chết đói rồi, may mà có người cho một chút bột ngô mới có thể duy trì, ba mẹ nói chi bằng trở về quê sẽ tốt hơn"
" Đúng vậy, nhà anh cũng đi khắp nơi quanh mấy huyện đều như vậy, ông bà nói dù có chết cũng phải chết ở nhà, nên ba mẹ mới quyết định trở lại thôn, không ngờ nhà em cũng trở về"
" hừ quanh đây toàn người xấu, anh cũng muốn trở về nhà, không muốn đi nơi khác nữa"
" Đúng vậy, cũng may người xấu chạy rồi"
" Ba mẹ căn nhà đằng kia rồi, chúng ta đi hướng đó, căn nhà đấy lần trước đi qua con thấy cũng khá sạch sẽ, hiện tại cũng không ai quan tâm tới nhà cửa cả, nên chắc là không có ai ở đâu" Hứa Thanh Sương chỉ phía trước nói
" Được, hôm nay chúng ta ở đó đi, ngày mai sẽ lên đường trở về nhà" Hứa Đại Mộc nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.