[Thập Niên 60] Xuyên Thành Cẩm Lý
Chương 41: Cả Nhà Náo Loạn!
Viễn Phương Cổ Đạo
24/07/2023
Tô Nhiên gật đầu, việc này cô biết. Làm gì có chuyện ông bà đồng ý chia nhà chứ? Nhất định sẽ tới đây cẩn thận điều tra chuyện này, chỉ cần xác định cô quả thật bị thương rất nặng, vì đẩy lùi trách nhiệm còn có vì không ra tiền, đến lúc đó bên kia sẽ đề xuất phân gia.
Trừ phi bắt ba mẹ từ bỏ trị liệu cho cô, nhưng ba mẹ tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Vậy thì chỉ có một kết quả, đó chính là buộc phải phân gia.
Tô Nhiên cũng vui vẻ trốn vào trong không gian, dù sao trong không gian cũng đã bị cô vụng trộm bỏ vào không ít đồ đạc, ở lại nơi đó cũng không nhàm chán.
Điều cô cần phải chờ đợi bây giờ là, cây trồng trong không gian sẽ mất bao lâu? Tỷ lệ nơi đây giống như bên ngoài, hay là có thể rút ngắn thời gian?
Cô cho rằng tình huống như 1”24 cũng không xuất hiện. Trong tiểu thuyết đều viết, bên ngoài một giờ trong không gian sẽ là một ngày, nhưng bên cô không có chuyện tốt như vậy.
Lần này cô trồng củ cải trắng, bởi vì không biết tình huống cụ thể, cô không dám lãng phí tất cả hạt giống, trước hết cứ trồng củ cải.
Bên ngoài cũng đã qua một ngày, củ cải trong không gian của cô cũng mới mọc ra một chút mầm non.
Thời gian của không gian nhanh hơn họ, nhưng cũng không nhanh đến mức khoa trương như vậy.
Cô đã hỏi qua chu kỳ sinh trưởng cụ thể của củ cải, dựa theo tình thế của củ cải hiện tại, bên ngoài đại khái là một ngày, bên trong sẽ là mười ngày, không nhanh lắm.
Nhưng tỷ lệ 1”10 cũng đã rất nhanh.
...
Mấy ngày Tô Nhiên chờ đợi củ cải lớn lên, Tô Diệu Lễ lại tới vài lần, vẫn luôn quan sát tình huống của cô.
Tô Nhiên bởi vì sau khi sự việc xảy ra lần trước, ban ngày không dám ngồi dậy nữa, vẫn luôn ở trong tình huống ngủ say. Chỉ cần bên ngoài có người tiến vào, cô lập tức có thể tiến vào không gian, thời gian nắm giữ rất chuẩn.
Thậm chí có một lần, ông bà Tô đều tới.
Bà Tô vẫn lớn tiếng như cũ, mắng ba Tô: “Đã như vậy rồi, còn lãng phí tiền! Mày chê tiền trong nhà quá nhiều hả, còn không mang về, sinh thêm một đứa bé là được, một đứa ranh con mà coi như bảo bối.”
Ông Tô tương đối trầm ổn hơn nhiều, không tùy ý mắng chửi người như bà Tô, ánh mắt giống như radar nhìn lướt qua ba Tô cùng mẹ Tô, nhìn sơ hở trên mặt bọn họ.
Đáng tiếc, ông ta không nhìn ra được gì cả.
Lại nhìn Tô Nhiên, quả nhiên như Tô Diệu Lễ nói, vẫn hôn mê, xem ra bệnh không nhẹ.
Sắc mặt của ông ta dần trầm xuống, trông vô cùng khó coi.
...
Chuyện như vậy xảy ra vài lần, bên trên phòng đã cơ bản xác định, Tô Nhiên thật sự bị bệnh.
Hơn nữa căn bệnh này rất khó chữa.
Họ cũng đã tham khảo ý kiến, để chữa bệnh này, rất khó khăn, cần điều trị lâu dài trong bệnh viện, chi phí điều trị tuyệt đối không thể ít hơn mười vạn.
Lúc này, ngay cả ông Tô cũng đau lòng.
Đây là một đứa tốn của mà.
Rất nhanh, ba Tô đã được gọi về Tô gia thôn.
Tô gia vì chuyện này mà thảo luận kịch liệt.
Trừ phi bắt ba mẹ từ bỏ trị liệu cho cô, nhưng ba mẹ tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Vậy thì chỉ có một kết quả, đó chính là buộc phải phân gia.
Tô Nhiên cũng vui vẻ trốn vào trong không gian, dù sao trong không gian cũng đã bị cô vụng trộm bỏ vào không ít đồ đạc, ở lại nơi đó cũng không nhàm chán.
Điều cô cần phải chờ đợi bây giờ là, cây trồng trong không gian sẽ mất bao lâu? Tỷ lệ nơi đây giống như bên ngoài, hay là có thể rút ngắn thời gian?
Cô cho rằng tình huống như 1”24 cũng không xuất hiện. Trong tiểu thuyết đều viết, bên ngoài một giờ trong không gian sẽ là một ngày, nhưng bên cô không có chuyện tốt như vậy.
Lần này cô trồng củ cải trắng, bởi vì không biết tình huống cụ thể, cô không dám lãng phí tất cả hạt giống, trước hết cứ trồng củ cải.
Bên ngoài cũng đã qua một ngày, củ cải trong không gian của cô cũng mới mọc ra một chút mầm non.
Thời gian của không gian nhanh hơn họ, nhưng cũng không nhanh đến mức khoa trương như vậy.
Cô đã hỏi qua chu kỳ sinh trưởng cụ thể của củ cải, dựa theo tình thế của củ cải hiện tại, bên ngoài đại khái là một ngày, bên trong sẽ là mười ngày, không nhanh lắm.
Nhưng tỷ lệ 1”10 cũng đã rất nhanh.
...
Mấy ngày Tô Nhiên chờ đợi củ cải lớn lên, Tô Diệu Lễ lại tới vài lần, vẫn luôn quan sát tình huống của cô.
Tô Nhiên bởi vì sau khi sự việc xảy ra lần trước, ban ngày không dám ngồi dậy nữa, vẫn luôn ở trong tình huống ngủ say. Chỉ cần bên ngoài có người tiến vào, cô lập tức có thể tiến vào không gian, thời gian nắm giữ rất chuẩn.
Thậm chí có một lần, ông bà Tô đều tới.
Bà Tô vẫn lớn tiếng như cũ, mắng ba Tô: “Đã như vậy rồi, còn lãng phí tiền! Mày chê tiền trong nhà quá nhiều hả, còn không mang về, sinh thêm một đứa bé là được, một đứa ranh con mà coi như bảo bối.”
Ông Tô tương đối trầm ổn hơn nhiều, không tùy ý mắng chửi người như bà Tô, ánh mắt giống như radar nhìn lướt qua ba Tô cùng mẹ Tô, nhìn sơ hở trên mặt bọn họ.
Đáng tiếc, ông ta không nhìn ra được gì cả.
Lại nhìn Tô Nhiên, quả nhiên như Tô Diệu Lễ nói, vẫn hôn mê, xem ra bệnh không nhẹ.
Sắc mặt của ông ta dần trầm xuống, trông vô cùng khó coi.
...
Chuyện như vậy xảy ra vài lần, bên trên phòng đã cơ bản xác định, Tô Nhiên thật sự bị bệnh.
Hơn nữa căn bệnh này rất khó chữa.
Họ cũng đã tham khảo ý kiến, để chữa bệnh này, rất khó khăn, cần điều trị lâu dài trong bệnh viện, chi phí điều trị tuyệt đối không thể ít hơn mười vạn.
Lúc này, ngay cả ông Tô cũng đau lòng.
Đây là một đứa tốn của mà.
Rất nhanh, ba Tô đã được gọi về Tô gia thôn.
Tô gia vì chuyện này mà thảo luận kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.