[Thập Niên 60] Xuyên Thành Cẩm Lý
Chương 42: Khinh Con Gái À?
Viễn Phương Cổ Đạo
24/07/2023
Trọng điểm thảo luận, tất nhiên có liên quan đến Tô Nhiên.
Ba Tô ngồi ở đâu, không nói một tiếng, nhưng sắc mặt lại không đẹp.
Chú ấy đang dùng sức nín thở, nghe những người thân của mình ở nơi đó thương lượng xử lý chuyện con gái mình như thế nào.
Ý kiến nhiều nhất chính là, nếu bệnh của Tô Nhiên đã không chữa khỏi, vậy thì dứt khoát buông tha.
Cũng không phải không có con cái, mất đi một Tô Nhiên, về sau còn có thể có nhiều Tô Nhiên hơn, thậm chí còn có con trai.
“Thằng Năm à, nếu con bé Nhiên đã như vậy rồi, nếu tiếp tục trị vẫn như vậy, bác sĩ cũng nói, đây là một bệnh lạ, cho dù mời cái kia. Cái đó...”
Ông Tô nói đến việc dừng lại, Tô Diệu Lễ nói: “Cha, là bác sĩ chuyên khoa.”
“Đúng, chính là bác sĩ chuyên gia này.” Ông Tô nói: “Nhưng bác sĩ chuyên khoa này tới đây, chưa chắc có thể chữa khỏi.”
Ba Tô cũng không nói gì, chỉ rất bình tĩnh nhìn cha mình.
Còn có biểu tình của tất cả anh em được chú ấy nhìn kỹ. Ngoại trừ lão Tam cùng lão Tứ trên mặt có chút không đành lòng, lão Thất trước giờ dáng vẻ cà lơ phất phơ, lúc này lại tỏ vẻ không liên quan gì đến chú ta cả.
Biểu cảm trên mặt anh em khác là sự khinh thường rõ ràng.
Đặc biệt là lão Bát, ở bên kia phụ họa cho ông Tô, chú ta liên tục gật đầu: “Đúng, chính là như thế! Bệnh này chúng ta không thể chữa được, quá tốn kém. Cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi.”
Lão Tam nói: “Như thế nào, lão Bát, chú xem thường con gái sao? Gia đình anh mày cũng có ba cô con gái.”
Cũng không phải lão Tam có quan hệ tốt với ba Tô, mà là đồng bệnh tương liên, tất cả mọi người đều có con gái, thằng Năm hôm nay có khả năng là ngày mai của bác ta.
“Dù sao em cảm thấy cũng chỉ là một đứa con gái vô dụng mà thôi.”
Lúc này lão Tứ nói: “Lão Bát, chú đừng nói sớm như vậy, nói không chừng đến lúc đó đứa con mà chú sinh ra cũng là con gái.”
Lão Tứ cũng giống thế, sinh ra được hai cô con gái, cơ mà chú ta so với lão tam tốt hơn một chút, chú ta có một đứa con trai, chẳng qua thân thể con trai không tốt lắm, là một bệnh nhân, ngày thường cần ba Tô giúp con trai chú ta châm cứu bệnh.
Tự nhiên là không thể đắc tội ba Tô, có chỗ có lợi ích.
Tương đối mà nói, lão Bát là người không có tiếng nói nhất trong nhà, chú ta vừa mới kết hôn không lâu, còn chưa sinh ra đứa con nào. Nhưng ỷ vào ông bà Tô cưng chiều chú ta nhất, thế là cứ vậy chèn ép anh em khác.
Những người khác dám giận không dám nói, giáo huấn một lão Bát, sẽ có ông bà Tô thay chú ta làm chỗ dựa.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không có quan hệ đến lợi ích của mình, bọn họ đều mở một mắt nhắm mắt.
Hôm nay lão tam lão tứ sở dĩ lên tiếng giúp đỡ, ngoại trừ còn niệm đến tình nghĩa anh em ra, chính là lợi ích của mỗi người.
“Lão tam lão tứ, chúng mày nói cái gì hả?" Mắt tam giác của bà Tô trừng to.
Ba Tô ngồi ở đâu, không nói một tiếng, nhưng sắc mặt lại không đẹp.
Chú ấy đang dùng sức nín thở, nghe những người thân của mình ở nơi đó thương lượng xử lý chuyện con gái mình như thế nào.
Ý kiến nhiều nhất chính là, nếu bệnh của Tô Nhiên đã không chữa khỏi, vậy thì dứt khoát buông tha.
Cũng không phải không có con cái, mất đi một Tô Nhiên, về sau còn có thể có nhiều Tô Nhiên hơn, thậm chí còn có con trai.
“Thằng Năm à, nếu con bé Nhiên đã như vậy rồi, nếu tiếp tục trị vẫn như vậy, bác sĩ cũng nói, đây là một bệnh lạ, cho dù mời cái kia. Cái đó...”
Ông Tô nói đến việc dừng lại, Tô Diệu Lễ nói: “Cha, là bác sĩ chuyên khoa.”
“Đúng, chính là bác sĩ chuyên gia này.” Ông Tô nói: “Nhưng bác sĩ chuyên khoa này tới đây, chưa chắc có thể chữa khỏi.”
Ba Tô cũng không nói gì, chỉ rất bình tĩnh nhìn cha mình.
Còn có biểu tình của tất cả anh em được chú ấy nhìn kỹ. Ngoại trừ lão Tam cùng lão Tứ trên mặt có chút không đành lòng, lão Thất trước giờ dáng vẻ cà lơ phất phơ, lúc này lại tỏ vẻ không liên quan gì đến chú ta cả.
Biểu cảm trên mặt anh em khác là sự khinh thường rõ ràng.
Đặc biệt là lão Bát, ở bên kia phụ họa cho ông Tô, chú ta liên tục gật đầu: “Đúng, chính là như thế! Bệnh này chúng ta không thể chữa được, quá tốn kém. Cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi.”
Lão Tam nói: “Như thế nào, lão Bát, chú xem thường con gái sao? Gia đình anh mày cũng có ba cô con gái.”
Cũng không phải lão Tam có quan hệ tốt với ba Tô, mà là đồng bệnh tương liên, tất cả mọi người đều có con gái, thằng Năm hôm nay có khả năng là ngày mai của bác ta.
“Dù sao em cảm thấy cũng chỉ là một đứa con gái vô dụng mà thôi.”
Lúc này lão Tứ nói: “Lão Bát, chú đừng nói sớm như vậy, nói không chừng đến lúc đó đứa con mà chú sinh ra cũng là con gái.”
Lão Tứ cũng giống thế, sinh ra được hai cô con gái, cơ mà chú ta so với lão tam tốt hơn một chút, chú ta có một đứa con trai, chẳng qua thân thể con trai không tốt lắm, là một bệnh nhân, ngày thường cần ba Tô giúp con trai chú ta châm cứu bệnh.
Tự nhiên là không thể đắc tội ba Tô, có chỗ có lợi ích.
Tương đối mà nói, lão Bát là người không có tiếng nói nhất trong nhà, chú ta vừa mới kết hôn không lâu, còn chưa sinh ra đứa con nào. Nhưng ỷ vào ông bà Tô cưng chiều chú ta nhất, thế là cứ vậy chèn ép anh em khác.
Những người khác dám giận không dám nói, giáo huấn một lão Bát, sẽ có ông bà Tô thay chú ta làm chỗ dựa.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không có quan hệ đến lợi ích của mình, bọn họ đều mở một mắt nhắm mắt.
Hôm nay lão tam lão tứ sở dĩ lên tiếng giúp đỡ, ngoại trừ còn niệm đến tình nghĩa anh em ra, chính là lợi ích của mỗi người.
“Lão tam lão tứ, chúng mày nói cái gì hả?" Mắt tam giác của bà Tô trừng to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.