Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 29:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
07/11/2024
Ai mà chẳng thích xem náo nhiệt chứ, Mục Miên cũng thích, nhưng khi bản thân mình trở thành đối tượng bị người khác bàn tán thì cô lại cảm thấy không vui lắm.
May mà Mục Phú Quý tan ca về, ông là người thích khoe khoang, không cần người khác hỏi, ông đã thao thao bất tuyệt kể lại câu chuyện anh hùng của con gái mình.
Cũng giống như năm ngoái khi Mục Trác được chọn đi bộ đội, ông cũng đắc chí như vậy.
Trên thực tế, từ đầu làng đến nhà, Mục Phú Quý đã kể hết một lượt rồi, ông không thể nhịn được.
Nhờ phúc của người cha ruột này, Mục Miên đã trở thành chủ đề bàn tán trên bàn ăn tối nay.
Thật ra hai ngày nay cô vẫn luôn là chủ đề bàn tán, chỉ là hôm qua cô ở bệnh viện, mọi người không gặp được, hôm nay gặp được nên mới bàn tán xôn xao như vậy, có người thậm chí còn bưng bát cơm đến xem.
Mục Miên cũng ăn cơm ở sân: “...”
Cô đã nhận ra thời buổi này hoạt động giải trí thật sự rất ít, nếu không họ cũng sẽ không coi cô như khỉ mà xem. Các bà, các thím túm tụm lại với nhau, sau khi xem xong, trên đường về nhà vẫn còn đang bàn tán.
“Trông con bé Miên lanh lợi hơn không ít nhỉ! Nói nhiều hơn rồi.”
“Nghe nói hôm qua nó bị sốt cao, sốt một trận, đầu óc cũng thông minh hơn.”
“Tôi chỉ biết có người sốt đến ngốc đi, đây là lần đầu tiên thấy người sốt mà thông minh hơn.”
“Nói đi cũng phải nói lại, con bé này cũng thật là gan dạ, sao lại đá vào chỗ đó của người ta chứ.”
Đối với những lời này, một số bà thím có tính cách thẳng thắn lập tức phản bác lại: “Đá thì sao? Đá thật hay! Cũng đâu phải đá con trai nhà bà, bà sợ cái gì?! Theo tôi thấy, con gái thì nên mạnh mẽ một chút, sau này mới không bị nhà chồng bắt nạt.”
Sợ mọi người ồn ào, người bên cạnh lập tức líu ríu nói sang chuyện khác: “Trước kia sao tôi không phát hiện con bé Miên khỏe như vậy nhỉ, lại có thể đánh thắng hai người đàn ông lực lưỡng, nghe nói có tên buôn người bị đánh rụng mất hai cái răng.”
“Bị dồn vào đường cùng rồi đấy, trước kia không có việc gì con bé cũng không đánh người đâu.”
“May mà có con bé Miên, nếu không tôi thấy con gái nhà đội trưởng lần này cũng nguy to.”
“Mọi người nói xem, đội trưởng và Quế Chi có phải cho nhà Phú Quý không ít đồ tốt không? Coi như là cứu mạng con gái nhà người ta rồi.”
“Ai biết được, có cho cũng sẽ không để cho mọi người thấy.”
Vấn đề này thực ra Mục Miên cũng không biết, người lớn đôi khi nói chuyện thích giấu con cái.
Nhưng cô đoán được mẹ cô nhận đồ của nhà cậu bé là bởi vì nhà đó là người lạ.
Với mối quan hệ hàng xóm bao nhiêu năm nay giữa nhà cô và nhà đại đội trưởng, nếu nói chuyện vật chất thì đúng là hơi sứt mẻ tình cảm.
Chiều hôm qua cô nhìn thấy lúc đội trưởng vỗ vai cha cô, hốc mắt đỏ hoe, có ý không cần nói cũng hiểu.
Ngoài những người trong thôn tò mò ra, có một số người nói nội dung cũng giống những gì anh công an Dương nói ở bệnh viện trước đó.
Nhưng họ không phải cảm thấy Mục Miên lớn lên cũng là một mầm non tốt để làm công an, chỉ cảm thấy đúng là con gái của người mổ lợn, sau khi lớn lên nói không chừng có thể nối nghiệp cha cô, một nhát dao chém một con lợn béo.
May mà Mục Phú Quý tan ca về, ông là người thích khoe khoang, không cần người khác hỏi, ông đã thao thao bất tuyệt kể lại câu chuyện anh hùng của con gái mình.
Cũng giống như năm ngoái khi Mục Trác được chọn đi bộ đội, ông cũng đắc chí như vậy.
Trên thực tế, từ đầu làng đến nhà, Mục Phú Quý đã kể hết một lượt rồi, ông không thể nhịn được.
Nhờ phúc của người cha ruột này, Mục Miên đã trở thành chủ đề bàn tán trên bàn ăn tối nay.
Thật ra hai ngày nay cô vẫn luôn là chủ đề bàn tán, chỉ là hôm qua cô ở bệnh viện, mọi người không gặp được, hôm nay gặp được nên mới bàn tán xôn xao như vậy, có người thậm chí còn bưng bát cơm đến xem.
Mục Miên cũng ăn cơm ở sân: “...”
Cô đã nhận ra thời buổi này hoạt động giải trí thật sự rất ít, nếu không họ cũng sẽ không coi cô như khỉ mà xem. Các bà, các thím túm tụm lại với nhau, sau khi xem xong, trên đường về nhà vẫn còn đang bàn tán.
“Trông con bé Miên lanh lợi hơn không ít nhỉ! Nói nhiều hơn rồi.”
“Nghe nói hôm qua nó bị sốt cao, sốt một trận, đầu óc cũng thông minh hơn.”
“Tôi chỉ biết có người sốt đến ngốc đi, đây là lần đầu tiên thấy người sốt mà thông minh hơn.”
“Nói đi cũng phải nói lại, con bé này cũng thật là gan dạ, sao lại đá vào chỗ đó của người ta chứ.”
Đối với những lời này, một số bà thím có tính cách thẳng thắn lập tức phản bác lại: “Đá thì sao? Đá thật hay! Cũng đâu phải đá con trai nhà bà, bà sợ cái gì?! Theo tôi thấy, con gái thì nên mạnh mẽ một chút, sau này mới không bị nhà chồng bắt nạt.”
Sợ mọi người ồn ào, người bên cạnh lập tức líu ríu nói sang chuyện khác: “Trước kia sao tôi không phát hiện con bé Miên khỏe như vậy nhỉ, lại có thể đánh thắng hai người đàn ông lực lưỡng, nghe nói có tên buôn người bị đánh rụng mất hai cái răng.”
“Bị dồn vào đường cùng rồi đấy, trước kia không có việc gì con bé cũng không đánh người đâu.”
“May mà có con bé Miên, nếu không tôi thấy con gái nhà đội trưởng lần này cũng nguy to.”
“Mọi người nói xem, đội trưởng và Quế Chi có phải cho nhà Phú Quý không ít đồ tốt không? Coi như là cứu mạng con gái nhà người ta rồi.”
“Ai biết được, có cho cũng sẽ không để cho mọi người thấy.”
Vấn đề này thực ra Mục Miên cũng không biết, người lớn đôi khi nói chuyện thích giấu con cái.
Nhưng cô đoán được mẹ cô nhận đồ của nhà cậu bé là bởi vì nhà đó là người lạ.
Với mối quan hệ hàng xóm bao nhiêu năm nay giữa nhà cô và nhà đại đội trưởng, nếu nói chuyện vật chất thì đúng là hơi sứt mẻ tình cảm.
Chiều hôm qua cô nhìn thấy lúc đội trưởng vỗ vai cha cô, hốc mắt đỏ hoe, có ý không cần nói cũng hiểu.
Ngoài những người trong thôn tò mò ra, có một số người nói nội dung cũng giống những gì anh công an Dương nói ở bệnh viện trước đó.
Nhưng họ không phải cảm thấy Mục Miên lớn lên cũng là một mầm non tốt để làm công an, chỉ cảm thấy đúng là con gái của người mổ lợn, sau khi lớn lên nói không chừng có thể nối nghiệp cha cô, một nhát dao chém một con lợn béo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.