Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 30:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
07/11/2024
Những lời này Mục Miên không nghe thấy, nếu không cô chắc chắn phải phản bác trong lòng.
Mổ lợn gì đó thật sự không nằm trong kế hoạch nghề nghiệp của cô.
Cô chỉ muốn sau này đứng ở nơi đón gió, làm con lợn bay lên. Đáng tiếc, bây giờ nơi đón gió vẫn chưa tới, cô cũng vẫn chỉ là một chú lợn con.
Chú lợn con Mục Miên buổi tối ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh dậy trong tiếng gà mái cục tác.
Cày bừa vụ xuân đã xong hơn nửa, chỉ còn lại một chút xíu nữa thôi.
Sáng sớm hôm nay đội trưởng Hứa Vĩnh Thọ đã gào khản cả giọng để động viên mọi người, bởi vì nhìn sắc trời thì có vẻ hai ngày nữa sẽ mưa.
Chủ đề của buổi họp mặt động viên là để mọi người cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ làm xong trước khi trời mưa.
Điều này dẫn đến chuyện mọi người trong thôn không có thời gian về nhà ăn cơm trưa, đều là người già hoặc trẻ con trong nhà mang cơm đến, nhà nào không có người già cũng không có trẻ con thì được phép cử một người về sớm hai khắc.
Nhà Mục Miên, Liễu Song Thúy tất nhiên là không về được.
Mục Miên phụ trách mang cơm cho mẹ và chú út Mục Hưng Long, nhà chú út cô bây giờ cũng không có ai nấu cơm, Trịnh Hạ Lan vẫn còn nằm trên giường.
Cậu bé Tiểu Tranh Tử cũng mới sáu tuổi, giúp đỡ nhóm lửa, đun nước thì được, nấu cơm thì không được.
Cách đây một thời gian, Mục Hưng Long đã mang gạo đến, cho nên mỗi buổi trưa bà nội đều nấu cơm cho cả hai nhà.
Xếp hộp cơm xong, Mục Miên đeo chiếc giỏ nhỏ của mình đi ra ruộng, trên đường còn gặp Hứa Nhạc Nhạc. Người nấu cơm nhà cô bé là anh Ba cô bé, anh Cả anh Hai và cha mẹ đều ở ngoài ruộng, hai chị em đi đường không nhanh, sợ thức ăn bị đổ ra ngoài.
Mục Miên vừa đến bờ ruộng đã nhìn thấy mẹ, Liễu Song Thúy bỏ cuốc xuống đi tới: “Con và bà nội ăn cơm chưa?”
Mục Miên lắc đầu: “Chưa ạ, bà nội đi thăm thím út, ăn cùng thím út và Tiểu Tranh Tử, lát nữa con về nhà ăn, phần còn lại đều đang hâm nóng trong nồi ạ.”
Liễu Song Thúy mệt mỏi, chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Mục Miên ôm hộp cơm khác đi tìm chú út, Mục Hưng Long ở tổ khác, cách Liễu Song Thúy hai thửa ruộng.
Lúc cô đến, Mục Hưng Long đã ngồi nghỉ ngơi trên bờ ruộng.
Khi còn cách năm sáu mét, Mục Miên gọi một tiếng: “Chú út!”
Mục Hưng Long quay đầu lại, trên khuôn mặt đầy mồ hôi nở một nụ cười tinh quái: “Tiểu Miên, cháu lại nhận nhầm người rồi, chú là chú Tư của cháu.”
Mục Miên: “...”
Chú út cô đúng là vẫn tinh nghịch như trong ký ức, cứ giống như không nghịch ngợm một chút thì không chịu được vậy.
Hồi nhỏ chú đã thích chơi trò đoán xem tôi là ai với chú Năm, lớn như vậy rồi, chú vẫn còn thích chơi.
Có một số cặp song sinh khi còn nhỏ sẽ như vậy nhưng ở tuổi này mà vẫn còn thế này, đơn thuần là vì chú út cô nghịch ngợm, chú Tư cô thì không chơi trò này.
Mục Miên cười ngọt ngào, trông rất đáng yêu: “Ồ, nhận nhầm rồi ạ, vậy cơm cháu đưa cho chú Tư ăn vậy.”
Nói xong cô quay đầu định đi, đi về phía chú Tư.
Mổ lợn gì đó thật sự không nằm trong kế hoạch nghề nghiệp của cô.
Cô chỉ muốn sau này đứng ở nơi đón gió, làm con lợn bay lên. Đáng tiếc, bây giờ nơi đón gió vẫn chưa tới, cô cũng vẫn chỉ là một chú lợn con.
Chú lợn con Mục Miên buổi tối ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh dậy trong tiếng gà mái cục tác.
Cày bừa vụ xuân đã xong hơn nửa, chỉ còn lại một chút xíu nữa thôi.
Sáng sớm hôm nay đội trưởng Hứa Vĩnh Thọ đã gào khản cả giọng để động viên mọi người, bởi vì nhìn sắc trời thì có vẻ hai ngày nữa sẽ mưa.
Chủ đề của buổi họp mặt động viên là để mọi người cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ làm xong trước khi trời mưa.
Điều này dẫn đến chuyện mọi người trong thôn không có thời gian về nhà ăn cơm trưa, đều là người già hoặc trẻ con trong nhà mang cơm đến, nhà nào không có người già cũng không có trẻ con thì được phép cử một người về sớm hai khắc.
Nhà Mục Miên, Liễu Song Thúy tất nhiên là không về được.
Mục Miên phụ trách mang cơm cho mẹ và chú út Mục Hưng Long, nhà chú út cô bây giờ cũng không có ai nấu cơm, Trịnh Hạ Lan vẫn còn nằm trên giường.
Cậu bé Tiểu Tranh Tử cũng mới sáu tuổi, giúp đỡ nhóm lửa, đun nước thì được, nấu cơm thì không được.
Cách đây một thời gian, Mục Hưng Long đã mang gạo đến, cho nên mỗi buổi trưa bà nội đều nấu cơm cho cả hai nhà.
Xếp hộp cơm xong, Mục Miên đeo chiếc giỏ nhỏ của mình đi ra ruộng, trên đường còn gặp Hứa Nhạc Nhạc. Người nấu cơm nhà cô bé là anh Ba cô bé, anh Cả anh Hai và cha mẹ đều ở ngoài ruộng, hai chị em đi đường không nhanh, sợ thức ăn bị đổ ra ngoài.
Mục Miên vừa đến bờ ruộng đã nhìn thấy mẹ, Liễu Song Thúy bỏ cuốc xuống đi tới: “Con và bà nội ăn cơm chưa?”
Mục Miên lắc đầu: “Chưa ạ, bà nội đi thăm thím út, ăn cùng thím út và Tiểu Tranh Tử, lát nữa con về nhà ăn, phần còn lại đều đang hâm nóng trong nồi ạ.”
Liễu Song Thúy mệt mỏi, chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Mục Miên ôm hộp cơm khác đi tìm chú út, Mục Hưng Long ở tổ khác, cách Liễu Song Thúy hai thửa ruộng.
Lúc cô đến, Mục Hưng Long đã ngồi nghỉ ngơi trên bờ ruộng.
Khi còn cách năm sáu mét, Mục Miên gọi một tiếng: “Chú út!”
Mục Hưng Long quay đầu lại, trên khuôn mặt đầy mồ hôi nở một nụ cười tinh quái: “Tiểu Miên, cháu lại nhận nhầm người rồi, chú là chú Tư của cháu.”
Mục Miên: “...”
Chú út cô đúng là vẫn tinh nghịch như trong ký ức, cứ giống như không nghịch ngợm một chút thì không chịu được vậy.
Hồi nhỏ chú đã thích chơi trò đoán xem tôi là ai với chú Năm, lớn như vậy rồi, chú vẫn còn thích chơi.
Có một số cặp song sinh khi còn nhỏ sẽ như vậy nhưng ở tuổi này mà vẫn còn thế này, đơn thuần là vì chú út cô nghịch ngợm, chú Tư cô thì không chơi trò này.
Mục Miên cười ngọt ngào, trông rất đáng yêu: “Ồ, nhận nhầm rồi ạ, vậy cơm cháu đưa cho chú Tư ăn vậy.”
Nói xong cô quay đầu định đi, đi về phía chú Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.