Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 31:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
07/11/2024
Mấy ông chú bên cạnh cười ha ha, Mục Hưng Thịnh cũng ở trong tổ này, cách Mục Hưng Long chưa đến ba bốn mét, nghe cháu gái mình nói như vậy thì lập tức phối hợp đưa tay ra.
Mục Hưng Long nhanh chóng đứng dậy: “Tiểu Miên ngoan, chú út sai rồi, mau đưa hộp cơm cho chú, chú sắp chết đói rồi!”
Lúc này Mục Miên mới xoay người, đi về phía Mục Hưng Long.
Mục Hưng Long một tay cầm cơm một tay gạt mũi cháu gái mình một cái: “Giỏi đấy, lanh lợi ra phết rồi ha, dám trêu đùa chú út rồi.”
Mục Miên nhướng mày: “Rõ ràng là chú út trêu cháu trước.”
Mục Hưng Long ăn vội hai miếng cơm, nói lí nhí: “Chú út đây là đang kiểm tra cháu, xem mắt cháu có tốt không.”
Mục Hưng Thịnh nhìn không được, vẫy tay với Mục Miên: “Đừng để ý đến chú ấy, đến chỗ chú Tư ngồi một lát đi, còn phải một lúc nữa mẹ cháu mới ăn xong.”
Nhà Mục Hưng Thịnh có nhiều lao động, ngoài hai vợ chồng họ, con cả và con thứ hai đều đã lớn.
Con cả Mục Khánh chỉ nhỏ hơn Mục Trác bốn tuổi, năm nay mười lăm tuổi, thêm hai ba năm nữa là có thể xem mắt rồi, thanh niên trai tráng một ngày cũng kiếm được tám điểm công.
Con thứ hai Mục Thu mười ba tuổi, thành tích rất tốt, đang cố gắng học hành để thi vào cấp hai, bình thường thỉnh thoảng cũng làm việc đồng áng.
Ngoài ra còn có em út Mục Thực và em gái Mục Vãn mười tuổi, lúc nông nhàn người nấu cơm trong nhà là cô bé.
Món Mục Hưng Thịnh đang ăn là do Mục Vãn mang đến.
Mục Miên cũng không ngồi ở chỗ Mục Hưng Thịnh quá lâu, nghỉ ngơi một lát lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tìm mẹ.
Thực ra cũng không phải cô không muốn nghỉ ngơi, mà là mấy ông chú này nói quá nhiều, ngoài hỏi han đủ thứ, ánh mắt nhìn cô còn kỳ quái.
Vừa rồi cô vừa ngồi xuống bên cạnh chú Tư, những người vốn đang ngồi dạng chân trên bờ ruộng bỗng nhiên khép chân lại.
Mục Miên chỉ cảm thấy khó nói thành lời, cô thật sự không có sở thích đá vào hạ bộ.
Mục Miên vỗ bụi đất trên mông: “Chú Tư cứ từ từ ăn ạ.”
Mục Hưng Thịnh còn chưa kịp nói gì, Mục Hưng Long bên cạnh đã nhanh chóng ăn thêm hai miếng thức ăn: “Chờ chút, chú ăn xong ngay đây, mang hộp cơm đi này!”
Mục Miên liếc nhìn hộp cơm của chú út, bước chân không ngừng: “Cứ để ở chỗ chú Tư trước đi ạ, tối nay rửa sạch rồi bảo Tiểu Tranh Tử mang đến là được.”
Nói xong cô lập tức chạy mất.
Mục Hưng Long “hứ” một tiếng: “Đúng là chạy nhanh như thỏ.”
Lúc Mục Miên quay lại, Liễu Song Thúy vẫn chưa ăn xong: “Nói gì với chú út vậy?”
Mục Miên ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Chú ấy trêu con, nói chú ấy là chú Tư.”
Thím ngồi bên cạnh Liễu Song Thúy tên là Tào Xuân Phượng, cũng là người trong đại đội Thanh Phong, nghe vậy lập tức bật cười: “Mục Ngũ lớn như vậy rồi mà vẫn nghịch ngợm thế, ba người đàn ông nhà họ Mục các cô, xét về sự điềm đạm thì vẫn phải là Mục Tứ.”
Ý ngoài lời, Mục Phú Quý cũng hơi nghịch ngợm.
Tuy đây đúng là sự thật nhưng Mục Miên không muốn thừa nhận: “Cha cháu cũng tốt mà.”
Mục Hưng Long nhanh chóng đứng dậy: “Tiểu Miên ngoan, chú út sai rồi, mau đưa hộp cơm cho chú, chú sắp chết đói rồi!”
Lúc này Mục Miên mới xoay người, đi về phía Mục Hưng Long.
Mục Hưng Long một tay cầm cơm một tay gạt mũi cháu gái mình một cái: “Giỏi đấy, lanh lợi ra phết rồi ha, dám trêu đùa chú út rồi.”
Mục Miên nhướng mày: “Rõ ràng là chú út trêu cháu trước.”
Mục Hưng Long ăn vội hai miếng cơm, nói lí nhí: “Chú út đây là đang kiểm tra cháu, xem mắt cháu có tốt không.”
Mục Hưng Thịnh nhìn không được, vẫy tay với Mục Miên: “Đừng để ý đến chú ấy, đến chỗ chú Tư ngồi một lát đi, còn phải một lúc nữa mẹ cháu mới ăn xong.”
Nhà Mục Hưng Thịnh có nhiều lao động, ngoài hai vợ chồng họ, con cả và con thứ hai đều đã lớn.
Con cả Mục Khánh chỉ nhỏ hơn Mục Trác bốn tuổi, năm nay mười lăm tuổi, thêm hai ba năm nữa là có thể xem mắt rồi, thanh niên trai tráng một ngày cũng kiếm được tám điểm công.
Con thứ hai Mục Thu mười ba tuổi, thành tích rất tốt, đang cố gắng học hành để thi vào cấp hai, bình thường thỉnh thoảng cũng làm việc đồng áng.
Ngoài ra còn có em út Mục Thực và em gái Mục Vãn mười tuổi, lúc nông nhàn người nấu cơm trong nhà là cô bé.
Món Mục Hưng Thịnh đang ăn là do Mục Vãn mang đến.
Mục Miên cũng không ngồi ở chỗ Mục Hưng Thịnh quá lâu, nghỉ ngơi một lát lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tìm mẹ.
Thực ra cũng không phải cô không muốn nghỉ ngơi, mà là mấy ông chú này nói quá nhiều, ngoài hỏi han đủ thứ, ánh mắt nhìn cô còn kỳ quái.
Vừa rồi cô vừa ngồi xuống bên cạnh chú Tư, những người vốn đang ngồi dạng chân trên bờ ruộng bỗng nhiên khép chân lại.
Mục Miên chỉ cảm thấy khó nói thành lời, cô thật sự không có sở thích đá vào hạ bộ.
Mục Miên vỗ bụi đất trên mông: “Chú Tư cứ từ từ ăn ạ.”
Mục Hưng Thịnh còn chưa kịp nói gì, Mục Hưng Long bên cạnh đã nhanh chóng ăn thêm hai miếng thức ăn: “Chờ chút, chú ăn xong ngay đây, mang hộp cơm đi này!”
Mục Miên liếc nhìn hộp cơm của chú út, bước chân không ngừng: “Cứ để ở chỗ chú Tư trước đi ạ, tối nay rửa sạch rồi bảo Tiểu Tranh Tử mang đến là được.”
Nói xong cô lập tức chạy mất.
Mục Hưng Long “hứ” một tiếng: “Đúng là chạy nhanh như thỏ.”
Lúc Mục Miên quay lại, Liễu Song Thúy vẫn chưa ăn xong: “Nói gì với chú út vậy?”
Mục Miên ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Chú ấy trêu con, nói chú ấy là chú Tư.”
Thím ngồi bên cạnh Liễu Song Thúy tên là Tào Xuân Phượng, cũng là người trong đại đội Thanh Phong, nghe vậy lập tức bật cười: “Mục Ngũ lớn như vậy rồi mà vẫn nghịch ngợm thế, ba người đàn ông nhà họ Mục các cô, xét về sự điềm đạm thì vẫn phải là Mục Tứ.”
Ý ngoài lời, Mục Phú Quý cũng hơi nghịch ngợm.
Tuy đây đúng là sự thật nhưng Mục Miên không muốn thừa nhận: “Cha cháu cũng tốt mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.