[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 49:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Lần đầu tiên nhìn thấy giấy vệ sinh, Tôn Cẩn sững sờ. Phải biết rằng lúc bấy giờ rất nhiều gia đình vẫn dùng lá cây để lau, trong thành phố thì điều kiện tốt hơn một chút, cũng chỉ là giấy bản.
Loại giấy đó thô ráp như giấy nhám, lần đầu tiên dùng Tôn Cẩn còn tưởng thứ đó dùng để chà mông. Giấy vệ sinh mới đúng là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Tôn Cẩn hiện tại chẳng còn gì phải lo, ngoài việc thỉnh thoảng bà mẹ chồng chạy sang gõ cửa, mọi chuyện đều rất yên bình.
Ngày tháng yên bình chẳng được bao lâu. Buổi chiều hôm đó lúc Tôn Cẩn đang làm việc, thấy Thế Hạ dắt Thế Thu đi tới.
Lúc sáng trước khi ra ngoài cô đã tết tóc cho Thế Thu thật đẹp, cài thêm bông hoa vải xinh xắn. Con bé thích lắm.
Từ lúc đó cô tết tóc cho nó xong, mỗi sáng sớm đều ngoan ngoãn cầm sợi dây buộc tóc hoa, chạy đến phòng cô, năn nỉ cô cột cho.
Sáng nay cũng thế, chỉ có điều giờ đây, bông hoa không cánh mà bay. Tóc tai rối bời, trên mặt lấm lem, trông thật đáng thương.
"Thu Thu, sao con lại ra nông nỗi này?!"
Tôn Cẩn giật bắn mình, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi đến trước mặt con bé, đưa tay lau mặt cho nó.
Thế Thu mím chặt môi không nói lời nào, chỉ có Thế Hạ đứng bên cạnh sốt ruột lên tiếng: "Còn sao nữa! Con bé Nhị Nữu nhà bác cả, đòi hoa của em gái. Em không cho, nó liền động tay động chân cướp!"
Nhị Nữu thì Tôn Cẩn đã gặp rồi, năm nay bảy tuổi, bằng tuổi Thế Hạ nhà mình. Thế mà lại đi cướp bông hoa trên đầu đứa bé nhỏ hơn mình mấy tuổi?!
Dù là Tôn Cẩn vô dụng, thì lửa giận trong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt. Đầu tiên, cô trút giận lên đầu Thế Hạ: "Còn con? Con ăn hại à? Em gái bị bắt nạt, con không biết đánh trả lại à?!"
Thế Hạ ngớ người, nhất thời không nói nên lời, mặt mày đỏ bừng. Lúc này Thế Thu mới lên tiếng: “Dì từng dặn không được đánh nhau với người ta, kêu phải nhường nhịn các anh chị nhà bác cả bác hai, nên lần này con mới không đánh trả, Thế Hạ tức giận quá nên mới dắt con đến tìm dì."
Thế Hạ mặt mày bí xị hồi lâu, mới lí nhí lên tiếng: "Con đánh nó sao được? Nhị Nữu là con gái mà!"
Tôn Cẩn không khỏi liếc xéo Thế Hạ: "Sao lại không được! Nó ức hiếp em gái con rồi còn phân biệt trai gái làm gì! Không phải nó bằng tuổi con sao? Con đánh không lại nó?”
“Người ta đàng hoàng tử tế thì mình không động tay động chân, đó là lẽ phải. Người ta bắt nạt đến tận cửa, con còn không đánh trả, có đáng mặt làm anh không hả?"
Bị Tôn Cẩn mắng cho một trận, Thế Hạ lập tức nổi cơn tam bành, kéo tay Thế Thu đi ra ngoài. Tôn Cẩn sững sờ, lớn tiếng gọi: "Con định đi đâu đấy?"
"Con đi đánh Nhị Nữu."
"....."
Đứa nhỏ này chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi. Tôn Cẩn vội vàng chạy theo, kéo người lại: "Bây giờ con mới đi tính sổ nó? Có ai mà không báo thù tại chỗ lại để sau này đi tính đâu. Lỡ nó tìm đứa lớn hơn đến đánh trả thì sao?"
Loại giấy đó thô ráp như giấy nhám, lần đầu tiên dùng Tôn Cẩn còn tưởng thứ đó dùng để chà mông. Giấy vệ sinh mới đúng là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Tôn Cẩn hiện tại chẳng còn gì phải lo, ngoài việc thỉnh thoảng bà mẹ chồng chạy sang gõ cửa, mọi chuyện đều rất yên bình.
Ngày tháng yên bình chẳng được bao lâu. Buổi chiều hôm đó lúc Tôn Cẩn đang làm việc, thấy Thế Hạ dắt Thế Thu đi tới.
Lúc sáng trước khi ra ngoài cô đã tết tóc cho Thế Thu thật đẹp, cài thêm bông hoa vải xinh xắn. Con bé thích lắm.
Từ lúc đó cô tết tóc cho nó xong, mỗi sáng sớm đều ngoan ngoãn cầm sợi dây buộc tóc hoa, chạy đến phòng cô, năn nỉ cô cột cho.
Sáng nay cũng thế, chỉ có điều giờ đây, bông hoa không cánh mà bay. Tóc tai rối bời, trên mặt lấm lem, trông thật đáng thương.
"Thu Thu, sao con lại ra nông nỗi này?!"
Tôn Cẩn giật bắn mình, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi đến trước mặt con bé, đưa tay lau mặt cho nó.
Thế Thu mím chặt môi không nói lời nào, chỉ có Thế Hạ đứng bên cạnh sốt ruột lên tiếng: "Còn sao nữa! Con bé Nhị Nữu nhà bác cả, đòi hoa của em gái. Em không cho, nó liền động tay động chân cướp!"
Nhị Nữu thì Tôn Cẩn đã gặp rồi, năm nay bảy tuổi, bằng tuổi Thế Hạ nhà mình. Thế mà lại đi cướp bông hoa trên đầu đứa bé nhỏ hơn mình mấy tuổi?!
Dù là Tôn Cẩn vô dụng, thì lửa giận trong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt. Đầu tiên, cô trút giận lên đầu Thế Hạ: "Còn con? Con ăn hại à? Em gái bị bắt nạt, con không biết đánh trả lại à?!"
Thế Hạ ngớ người, nhất thời không nói nên lời, mặt mày đỏ bừng. Lúc này Thế Thu mới lên tiếng: “Dì từng dặn không được đánh nhau với người ta, kêu phải nhường nhịn các anh chị nhà bác cả bác hai, nên lần này con mới không đánh trả, Thế Hạ tức giận quá nên mới dắt con đến tìm dì."
Thế Hạ mặt mày bí xị hồi lâu, mới lí nhí lên tiếng: "Con đánh nó sao được? Nhị Nữu là con gái mà!"
Tôn Cẩn không khỏi liếc xéo Thế Hạ: "Sao lại không được! Nó ức hiếp em gái con rồi còn phân biệt trai gái làm gì! Không phải nó bằng tuổi con sao? Con đánh không lại nó?”
“Người ta đàng hoàng tử tế thì mình không động tay động chân, đó là lẽ phải. Người ta bắt nạt đến tận cửa, con còn không đánh trả, có đáng mặt làm anh không hả?"
Bị Tôn Cẩn mắng cho một trận, Thế Hạ lập tức nổi cơn tam bành, kéo tay Thế Thu đi ra ngoài. Tôn Cẩn sững sờ, lớn tiếng gọi: "Con định đi đâu đấy?"
"Con đi đánh Nhị Nữu."
"....."
Đứa nhỏ này chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi. Tôn Cẩn vội vàng chạy theo, kéo người lại: "Bây giờ con mới đi tính sổ nó? Có ai mà không báo thù tại chỗ lại để sau này đi tính đâu. Lỡ nó tìm đứa lớn hơn đến đánh trả thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.