[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 50:
Không Ăn Đậu Bắp
23/10/2024
Thế Hạ lại ngây người, không biết phải làm thế nào. Tôn Cẩn phủi bụi đất trên người Thế Thu, sau khi mắng xong một trận, cô cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn phần nào.
Cô nhìn con bé mặt mũi nhem nhuốc, trước tiên bế nó lên, rót nước trong cốc men, lau mặt cho sạch, rồi sau đó tết lại tóc cho nó.
Thế Thu vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, nằm gọn trong lòng mẹ, mặc cho mẹ nó sửa soạn lại đầu tóc quần áo.
Tóc tai gọn gàng rồi, lại là cô nhóc xinh xắn đáng yêu. Tôn Cẩn hài lòng, xoa xoa đầu Thế Thu.
Tóc con bé mềm hơn nhiều rồi, tóc con mọc dày và đen nhánh. Mới nuôi có nửa tháng mà đã như vậy, thêm một thời gian nữa, chắc chắn Thế Thu sẽ càng xinh xắn hơn.
Thực ra, Tôn Cẩn cũng chẳng biết phải làm sao khi chuyện này xảy ra. Trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường. Bản thân là người lớn, xen vào làm gì.
Nhà cô cũng đâu có ít con nít. Nuôi dưỡng ý thức phản kháng cho con trẻ là thật, nhưng không thể để con bé giống như đứa ngốc nghếch, chỉ biết bị bắt nạt.
“Mình không được chủ động bắt nạt người khác, nhưng nếu bị người ta đánh cũng không được như khúc gỗ, phải đánh trả lại ngay. Các con còn nhỏ, đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng lớn lên thì không được đánh nhau nữa, bị bắt đấy.”
Tôn Cẩn vắt óc suy nghĩ, ôm hai đứa con, cố gắng dạy dỗ. Nói chưa được mấy câu đã thấy cổ họng khô khốc, quả thật dạy dỗ con cái là một việc phiền phức.
Cô còn đang nghĩ cách dạy con, chưa kịp đi tìm nhà bác cả nói chuyện, thì bác dâu đã dắt Nhị Nữu đến. Nhị Nữu được bác dâu dắt, khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương.
Vừa nhìn thấy Tôn Cẩn, bác dâu đã mồm năm miệng mười lên: “Cô xem cô kìa, con nhà cô đánh con bé Nhị Nữu nhà tôi ra nông nỗi này đấy!”
Tôn Cẩn ngớ người ra, phản ứng đầu tiên là nhìn Thế Hạ, nó vừa nói không nhúng tay vào mà? Làm sao Nhị Nữu lại có thể khóc lóc đáng thương đến như vậy?
Thế Hạ cũng ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Tôn Cẩn nhìn bác dâu, nói: "Chị đừng đổ oan cho người khác nha, ai đánh con Nhị Nữu nhà chị?"
“Con bé Thu nhà cô đó, Nhị Nữu vừa về đến nhà đã nói với tôi là nó đánh nhau với con Thu, bị đánh ghê lắm, tóc tai bị giật rụng cả mảng. Cô dạy con kiểu gì thế?! Sao có thể dạy con thành ra thế này! Mới tí tuổi đầu đã biết ra tay độc ác với chị họ rồi!”
Tôn Cẩn theo bản năng nhìn Thế Thu ngoan ngoãn trong lòng mình. Bé con ngửa đầu lên nhìn chị. Trên mặt con bé không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn, nhưng trông có vẻ hơi hơi đắc ý.
Khoảnh khắc đó, Tôn Cẩn đã hiểu ra, ba đứa nhỏ trong nhà, chỉ có mình Thế Hạ thật thà, bị bắt nạt cũng không biết đánh trả. đúng là chỉ được cái to xác, hóa ra cũng là đứa ngốc.
Còn Thế Thu này, bề ngoài ngây thơ vô hại nhưng sau này lớn lên ắt là loại người nham hiểm, có thù ắt báo có oán ắt trả.
Cô nhìn con bé mặt mũi nhem nhuốc, trước tiên bế nó lên, rót nước trong cốc men, lau mặt cho sạch, rồi sau đó tết lại tóc cho nó.
Thế Thu vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, nằm gọn trong lòng mẹ, mặc cho mẹ nó sửa soạn lại đầu tóc quần áo.
Tóc tai gọn gàng rồi, lại là cô nhóc xinh xắn đáng yêu. Tôn Cẩn hài lòng, xoa xoa đầu Thế Thu.
Tóc con bé mềm hơn nhiều rồi, tóc con mọc dày và đen nhánh. Mới nuôi có nửa tháng mà đã như vậy, thêm một thời gian nữa, chắc chắn Thế Thu sẽ càng xinh xắn hơn.
Thực ra, Tôn Cẩn cũng chẳng biết phải làm sao khi chuyện này xảy ra. Trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường. Bản thân là người lớn, xen vào làm gì.
Nhà cô cũng đâu có ít con nít. Nuôi dưỡng ý thức phản kháng cho con trẻ là thật, nhưng không thể để con bé giống như đứa ngốc nghếch, chỉ biết bị bắt nạt.
“Mình không được chủ động bắt nạt người khác, nhưng nếu bị người ta đánh cũng không được như khúc gỗ, phải đánh trả lại ngay. Các con còn nhỏ, đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng lớn lên thì không được đánh nhau nữa, bị bắt đấy.”
Tôn Cẩn vắt óc suy nghĩ, ôm hai đứa con, cố gắng dạy dỗ. Nói chưa được mấy câu đã thấy cổ họng khô khốc, quả thật dạy dỗ con cái là một việc phiền phức.
Cô còn đang nghĩ cách dạy con, chưa kịp đi tìm nhà bác cả nói chuyện, thì bác dâu đã dắt Nhị Nữu đến. Nhị Nữu được bác dâu dắt, khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương.
Vừa nhìn thấy Tôn Cẩn, bác dâu đã mồm năm miệng mười lên: “Cô xem cô kìa, con nhà cô đánh con bé Nhị Nữu nhà tôi ra nông nỗi này đấy!”
Tôn Cẩn ngớ người ra, phản ứng đầu tiên là nhìn Thế Hạ, nó vừa nói không nhúng tay vào mà? Làm sao Nhị Nữu lại có thể khóc lóc đáng thương đến như vậy?
Thế Hạ cũng ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Tôn Cẩn nhìn bác dâu, nói: "Chị đừng đổ oan cho người khác nha, ai đánh con Nhị Nữu nhà chị?"
“Con bé Thu nhà cô đó, Nhị Nữu vừa về đến nhà đã nói với tôi là nó đánh nhau với con Thu, bị đánh ghê lắm, tóc tai bị giật rụng cả mảng. Cô dạy con kiểu gì thế?! Sao có thể dạy con thành ra thế này! Mới tí tuổi đầu đã biết ra tay độc ác với chị họ rồi!”
Tôn Cẩn theo bản năng nhìn Thế Thu ngoan ngoãn trong lòng mình. Bé con ngửa đầu lên nhìn chị. Trên mặt con bé không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn, nhưng trông có vẻ hơi hơi đắc ý.
Khoảnh khắc đó, Tôn Cẩn đã hiểu ra, ba đứa nhỏ trong nhà, chỉ có mình Thế Hạ thật thà, bị bắt nạt cũng không biết đánh trả. đúng là chỉ được cái to xác, hóa ra cũng là đứa ngốc.
Còn Thế Thu này, bề ngoài ngây thơ vô hại nhưng sau này lớn lên ắt là loại người nham hiểm, có thù ắt báo có oán ắt trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.