Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 43: Bạn Thân
Lâm Quả Đống
24/12/2022
Sau một tiếng, Vương Hữu Tiến và Bạch Lộ đã đến công xã ở trên trấn, bưu điện nằm trong công xã.
Bạch Lộ nhận kiện hàng, sau đó xé hóa đơn trên kiện hàng đi, giải thích với Vương Hữu Tiến: "Trên đó có địa chỉ nhà bạn em, em sợ chẳng may đánh mất, bị người xấu thấy được lợi dụng thì không tốt.”
Thực ra cô lo lắng người nhà họ Vương thấy địa chỉ, phát hiện kiện hàng được gửi từ thị trấn, chứ không phải do bạn học gửi như Bạch Lộ nói.
Vương Hữu Tiến nói: "Em gái suy nghĩ cẩn thận."
Anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Nói xong anh vác kiện hàng lên.
Lúc hai người vừa bước ra khỏi công xã, đụng phải một người phụ nữ đi tới, Vương Hữu Tiến gọi một tiếng: "Thím."
Bạch Lộ cũng gọi theo: "Thím."
Bạch Lộ biết người phụ này, hôm cô ra mắt họ hàng thân thích nhà họ Vương, người phụ nữ này cũng tới, bà ấy tên Triệu Thu Bình, cũng xem như là bạn thân của Phương Á Phân, chuyện này có liên quan hơi xa.
Chồng Triệu Thu Bình tên Cố Bắc Tiền, Cố Bắc Tiền là trẻ mồ côi, trước khi đất nước được thành lập, ông ấy ăn cơm trong đại đội sản xuất Trường Thanh mà lớn lên, đến năm mười tuổi lên chiến trường, năm hai mươi hai tuổi bị thương ở chân trong một trận chiến quan trọng, nên cùng vợ giải ngũ về quê.
Cả nhà ông quay lại đại đội, vì là lão thành cách mạng nên rất được người trong thôn tôn trọng.
Năm 1949, Phương Á Phân mang thai long phượng, Vương Đại Kiều muốn kiếm chút thịt cho vợ mình bồi bổ cơ thể, lên núi săn thú, kết quả gặp phải sói hoang, được Cố Bắc Tiền cứu, nhưng đồng thời, ông ấy cũng hi sinh.
Cố Bắc Tiền không có người thân, sau khi ông ấy mất, để lại Triệu Thu Bình và cậu con trai Cố Thâm Dương mới ba tuổi, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng chật vật.
Vương Đại Kiều là người biết nhớ ơn, ông cũng cảm thấy hổ thẹn với mẹ con Triệu Thu Bình, nên sau khi Cố Bắc Tiền qua đời, ông vẫn luôn quan tâm đến hai mẹ con họ.
Hằng năm nhà họ Vương đều đưa một trăm cân lương thực qua cho hai mẹ con bà ấy, tuy không nhiều, nhưng nếu ăn uống tiết kiệm, cũng có thể ăn được nửa năm, hơn nữa Triệu Thu Bình có công điểm, nên hai mẹ con cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Nhà họ Vương đưa lương thực một lần, liền đưa tận mười năm sau, cho đến khi Cố Thâm Dương mười bốn tuổi, cậu nhóc choai choai đã có thể kiếm công điểm, Triệu Thu Bình lập tức từ chối lương thực nhà họ Vương.
Cũng nhờ vào mười năm tình nghĩa lương thực này, tình cảm của Triệu Thu Bình và Phương Á Phân ngày càng thắm thiết hơn, hai người thành bạn thân thiết.
Bạch Lộ nhận kiện hàng, sau đó xé hóa đơn trên kiện hàng đi, giải thích với Vương Hữu Tiến: "Trên đó có địa chỉ nhà bạn em, em sợ chẳng may đánh mất, bị người xấu thấy được lợi dụng thì không tốt.”
Thực ra cô lo lắng người nhà họ Vương thấy địa chỉ, phát hiện kiện hàng được gửi từ thị trấn, chứ không phải do bạn học gửi như Bạch Lộ nói.
Vương Hữu Tiến nói: "Em gái suy nghĩ cẩn thận."
Anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Nói xong anh vác kiện hàng lên.
Lúc hai người vừa bước ra khỏi công xã, đụng phải một người phụ nữ đi tới, Vương Hữu Tiến gọi một tiếng: "Thím."
Bạch Lộ cũng gọi theo: "Thím."
Bạch Lộ biết người phụ này, hôm cô ra mắt họ hàng thân thích nhà họ Vương, người phụ nữ này cũng tới, bà ấy tên Triệu Thu Bình, cũng xem như là bạn thân của Phương Á Phân, chuyện này có liên quan hơi xa.
Chồng Triệu Thu Bình tên Cố Bắc Tiền, Cố Bắc Tiền là trẻ mồ côi, trước khi đất nước được thành lập, ông ấy ăn cơm trong đại đội sản xuất Trường Thanh mà lớn lên, đến năm mười tuổi lên chiến trường, năm hai mươi hai tuổi bị thương ở chân trong một trận chiến quan trọng, nên cùng vợ giải ngũ về quê.
Cả nhà ông quay lại đại đội, vì là lão thành cách mạng nên rất được người trong thôn tôn trọng.
Năm 1949, Phương Á Phân mang thai long phượng, Vương Đại Kiều muốn kiếm chút thịt cho vợ mình bồi bổ cơ thể, lên núi săn thú, kết quả gặp phải sói hoang, được Cố Bắc Tiền cứu, nhưng đồng thời, ông ấy cũng hi sinh.
Cố Bắc Tiền không có người thân, sau khi ông ấy mất, để lại Triệu Thu Bình và cậu con trai Cố Thâm Dương mới ba tuổi, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng chật vật.
Vương Đại Kiều là người biết nhớ ơn, ông cũng cảm thấy hổ thẹn với mẹ con Triệu Thu Bình, nên sau khi Cố Bắc Tiền qua đời, ông vẫn luôn quan tâm đến hai mẹ con họ.
Hằng năm nhà họ Vương đều đưa một trăm cân lương thực qua cho hai mẹ con bà ấy, tuy không nhiều, nhưng nếu ăn uống tiết kiệm, cũng có thể ăn được nửa năm, hơn nữa Triệu Thu Bình có công điểm, nên hai mẹ con cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Nhà họ Vương đưa lương thực một lần, liền đưa tận mười năm sau, cho đến khi Cố Thâm Dương mười bốn tuổi, cậu nhóc choai choai đã có thể kiếm công điểm, Triệu Thu Bình lập tức từ chối lương thực nhà họ Vương.
Cũng nhờ vào mười năm tình nghĩa lương thực này, tình cảm của Triệu Thu Bình và Phương Á Phân ngày càng thắm thiết hơn, hai người thành bạn thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.