Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 44: Trông Cháu
Lâm Quả Đống
24/12/2022
Đương nhiên, cũng có người tung tin đồn thất thiệt, nói Triệu Thu Bình với Vương Đại Kiều có gì đó mờ ám. Kết quả, bị Triệu Thu Bình và Phương Á Phân mắng đến mức không dám ra khỏi cửa.
Lúc Cố Thâm Dương mười sáu tuổi, cuộc sống của Triệu Thu bình cũng khá hơn, vì Cố Thâm Dương đi lính, hơn nữa anh cũng hiếu thuận, mỗi thành đều gửi tiền lương về cho Triệu Thu Bình.
Sau khi Bạch Lộ trở về, từng gặp qua vị thím này, hôm đó bà ấy dắt hai đứa cháu nội đến nhà họ Vương chơi.
Đó là hai đứa con trai của Cố Thâm Dương, một bé tên Cố Kiền năm nay năm tuổi, một bé tên Cố Khôn năm nay ba tuổi.
Bạch Lộ từng cảm thán trong lòng, một anh chàng mới hai mươi hai tuổi đã có hai đứa con trai rồi, sau đó Phương Á Phân nói cho cô biết, hai đứa bé không có mẹ, còn về phần vì sao không có thì Phương Á Phân cũng không rõ.
Triệu Thu Bình cũng đáp lại một tiếng, trong mắt bà ấy ngập tràn niềm vui.
Hôm qua người phát thư đi qua đại đội bọn họ, có truyền lời với bà rằng con trai trong bộ đội điện về, bằng không, bà cũng không gửi hai đứa cháu trai qua nhà họ Vương nhờ Tiền Quyên trông giúp đâu:
"Lộ Lộ, thím có nhờ chị dâu cháu trông hộ Cố Kiền và Cố Khôn, thím qua bên đó nhận điện thoại bộ đội gọi tới."
Bạch Lộ: "Thím yên tâm, khi nào về đến nhà cháu sẽ giúp chị dâu để ý hai đứa nhóc, thím đừng sốt ruột."
Hai giờ rưỡi, Bạch Lộ và Vương Hữu Tiến về đến nhà, Vương Hữu Tiến đi làm việc tiếp, Bạch Lộ bắt đầu gỡ kiện hàng.
Cô mới mở ra thì thấy ba cái đầu củ cải đứng ở cửa, tất cả đều tròn mắt nhìn cô. Bạch Lộ cười hỏi: "Mấy đứa sao thế?"
Tứ Mao đã quen thuộc với Bạch Lộ, bây giờ cô nhỏ là người mà cậu nhóc thích nhất nhà họ Vương này, người cô nhỏ thơm thơm, còn hay cho nó đồ ăn ngon, trẻ con chính là nhớ ăn không nhớ đánh, ai cho nó ăn ngon, nó sẽ nhớ rất lâu.
Tứ Mao gọi: "Cô nhỏ, anh Cố Kiền nói trong đây có đồ ăn."
Cậu nhóc chỉ vào kiện hàng.
Cố Kiền đỏ mặt: "Không phải, không phải đâu ạ, cháu nói là mỗi lần ba cháu gửi đồ về, trong đó đều có đồ ăn."
Nói rồi khuôn mặt trắng nõn của cậu bé đỏ rần rần, cậu thật sự không có ý muốn đòi đồ ăn, đều do Tứ Mao còn nhỏ nghe không rõ.
Cố Kiền và Cố Khôn của nhà họ Cố là hai đứa trẻ trắng trẻo nhất trong đại đội, mặc dù quần áo hai đứa vẫn có miếng vá, nhưng cũng không quá nhiều, ngày thường có đồ ăn vặt, cũng hay chia cho bọn trẻ con trong đại đội, vì thế mà bọn trẻ con rất thích chơi chung với hai cậu bé.
Lúc Cố Thâm Dương mười sáu tuổi, cuộc sống của Triệu Thu bình cũng khá hơn, vì Cố Thâm Dương đi lính, hơn nữa anh cũng hiếu thuận, mỗi thành đều gửi tiền lương về cho Triệu Thu Bình.
Sau khi Bạch Lộ trở về, từng gặp qua vị thím này, hôm đó bà ấy dắt hai đứa cháu nội đến nhà họ Vương chơi.
Đó là hai đứa con trai của Cố Thâm Dương, một bé tên Cố Kiền năm nay năm tuổi, một bé tên Cố Khôn năm nay ba tuổi.
Bạch Lộ từng cảm thán trong lòng, một anh chàng mới hai mươi hai tuổi đã có hai đứa con trai rồi, sau đó Phương Á Phân nói cho cô biết, hai đứa bé không có mẹ, còn về phần vì sao không có thì Phương Á Phân cũng không rõ.
Triệu Thu Bình cũng đáp lại một tiếng, trong mắt bà ấy ngập tràn niềm vui.
Hôm qua người phát thư đi qua đại đội bọn họ, có truyền lời với bà rằng con trai trong bộ đội điện về, bằng không, bà cũng không gửi hai đứa cháu trai qua nhà họ Vương nhờ Tiền Quyên trông giúp đâu:
"Lộ Lộ, thím có nhờ chị dâu cháu trông hộ Cố Kiền và Cố Khôn, thím qua bên đó nhận điện thoại bộ đội gọi tới."
Bạch Lộ: "Thím yên tâm, khi nào về đến nhà cháu sẽ giúp chị dâu để ý hai đứa nhóc, thím đừng sốt ruột."
Hai giờ rưỡi, Bạch Lộ và Vương Hữu Tiến về đến nhà, Vương Hữu Tiến đi làm việc tiếp, Bạch Lộ bắt đầu gỡ kiện hàng.
Cô mới mở ra thì thấy ba cái đầu củ cải đứng ở cửa, tất cả đều tròn mắt nhìn cô. Bạch Lộ cười hỏi: "Mấy đứa sao thế?"
Tứ Mao đã quen thuộc với Bạch Lộ, bây giờ cô nhỏ là người mà cậu nhóc thích nhất nhà họ Vương này, người cô nhỏ thơm thơm, còn hay cho nó đồ ăn ngon, trẻ con chính là nhớ ăn không nhớ đánh, ai cho nó ăn ngon, nó sẽ nhớ rất lâu.
Tứ Mao gọi: "Cô nhỏ, anh Cố Kiền nói trong đây có đồ ăn."
Cậu nhóc chỉ vào kiện hàng.
Cố Kiền đỏ mặt: "Không phải, không phải đâu ạ, cháu nói là mỗi lần ba cháu gửi đồ về, trong đó đều có đồ ăn."
Nói rồi khuôn mặt trắng nõn của cậu bé đỏ rần rần, cậu thật sự không có ý muốn đòi đồ ăn, đều do Tứ Mao còn nhỏ nghe không rõ.
Cố Kiền và Cố Khôn của nhà họ Cố là hai đứa trẻ trắng trẻo nhất trong đại đội, mặc dù quần áo hai đứa vẫn có miếng vá, nhưng cũng không quá nhiều, ngày thường có đồ ăn vặt, cũng hay chia cho bọn trẻ con trong đại đội, vì thế mà bọn trẻ con rất thích chơi chung với hai cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.