Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 8: Đến Từng Nhà 3
Lâm Quả Đống
18/12/2022
"Xin hỏi có ai ở nhà không?" Bạch Lộ đứng ở ngoài gọi.
Một người phụ nữ mang thai từ bên trong đi ra:
"Cô tìm ai vậy?"
Bạch Lộ nói:
"Chào cô, tôi tới tìm người, mười bảy mười tám năm trước, cha mẹ ruột tôi đem tôi đi tặng, đưa đến thôn Bạch Gia, huyện Thất Hải, tỉnh Z, hiện giờ cha mẹ nuôi tôi gặp tai nạn giao thông đã mất, hàng xóm nói cho tôi biết tôi được nhận nuôi. Cha mẹ ruột là người của đại đội sản xuất Trường Thanh bên này, nhưng tên là gì thì không biết. Tôi nghe nói mười bảy mười tám năm trước, nhà cô có tặng con gái cho người ta, cho nên đến hỏi một chút."
"Việc này..." Người phụ nữ mang thai biết chồng mình có một người em gái song sinh, vừa sinh ra đã được tặng cho người khác bởi vì là thai song sinh.
Nhưng cụ thể tặng đi đâu thì cô ta không biết, bởi vì chưa từng qua lại, cũng bởi mẹ chồng luôn có vài phần trách móc chồng, cảm thấy chồng mình hại em gái.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ này nói:
"Cô vào ngồi uống chén trà trước đã, để tôi đi tìm mẹ chồng, bà đang đi làm."
Bạch Lộ nói: "Vâng, cảm ơn cô."
"Đừng khách sáo."
Người phụ nữ mang thai kia đi mấy phút, sau đó quay về cùng với một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Bạch Lộ thì hai mắt đỏ lên, vẻ mặt có chút kích động:
"Cô... cô là..."
Người con dâu nói: "Mẹ ơi, mẹ và chị gái này vào nhà nói chuyện, con đi nấu cơm."
Người phụ nữ trung niên lấy lại tinh thần:
"Ôi... Ôi... Con gái, nào chúng ta vào nhà nói chuyện."
Bạch Lộ đi theo người phụ nữ trung niên vào phòng, cô rất hài lòng, có thể nhìn thấy tình thương của người mẹ trong mắt bà.
Người phụ nữ trung niên lau mắt:
"Con gái, để con chê cười rồi, thực ra, thực ra mẹ cũng không biết con gái mẹ đang ở đâu."
"Thím ơi, sao thím lại nói vậy?" Bạch Lộ không hiểu.
Người phụ nữ trung niên nói:
"Năm đó, sau khi mẹ sinh một cặp sinh đôi, đứa bé gái rất yếu, hôm đó bố chồng và chồng của mẹ không có ở nhà, cho nên mẹ chồng ôm đứa bé lên bệnh viện trên thị trấn."
"Sau khi trở về mẹ chồng nói đứa bé mất trên đường đi, không gượng được đến bệnh viện. Khi đó đất nước vừa giải phóng, trên đường vô cùng loạn lạc, mẹ chồng đã tìm một chỗ chôn bé gái."
"Cho đến năm kia, mẹ chồng sinh bệnh, trước khi mất bà nói cho mẹ biết, đứa trẻ chưa chết, sau khi ôm đến bệnh viện đã tặng lại cho một hộ có tiền, nói địa chỉ của nhà chúng ta cho đối phương biết, nếu sau này đối phương không cần đứa bé nữa, có thể trả nó về."
Một người phụ nữ mang thai từ bên trong đi ra:
"Cô tìm ai vậy?"
Bạch Lộ nói:
"Chào cô, tôi tới tìm người, mười bảy mười tám năm trước, cha mẹ ruột tôi đem tôi đi tặng, đưa đến thôn Bạch Gia, huyện Thất Hải, tỉnh Z, hiện giờ cha mẹ nuôi tôi gặp tai nạn giao thông đã mất, hàng xóm nói cho tôi biết tôi được nhận nuôi. Cha mẹ ruột là người của đại đội sản xuất Trường Thanh bên này, nhưng tên là gì thì không biết. Tôi nghe nói mười bảy mười tám năm trước, nhà cô có tặng con gái cho người ta, cho nên đến hỏi một chút."
"Việc này..." Người phụ nữ mang thai biết chồng mình có một người em gái song sinh, vừa sinh ra đã được tặng cho người khác bởi vì là thai song sinh.
Nhưng cụ thể tặng đi đâu thì cô ta không biết, bởi vì chưa từng qua lại, cũng bởi mẹ chồng luôn có vài phần trách móc chồng, cảm thấy chồng mình hại em gái.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ này nói:
"Cô vào ngồi uống chén trà trước đã, để tôi đi tìm mẹ chồng, bà đang đi làm."
Bạch Lộ nói: "Vâng, cảm ơn cô."
"Đừng khách sáo."
Người phụ nữ mang thai kia đi mấy phút, sau đó quay về cùng với một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Bạch Lộ thì hai mắt đỏ lên, vẻ mặt có chút kích động:
"Cô... cô là..."
Người con dâu nói: "Mẹ ơi, mẹ và chị gái này vào nhà nói chuyện, con đi nấu cơm."
Người phụ nữ trung niên lấy lại tinh thần:
"Ôi... Ôi... Con gái, nào chúng ta vào nhà nói chuyện."
Bạch Lộ đi theo người phụ nữ trung niên vào phòng, cô rất hài lòng, có thể nhìn thấy tình thương của người mẹ trong mắt bà.
Người phụ nữ trung niên lau mắt:
"Con gái, để con chê cười rồi, thực ra, thực ra mẹ cũng không biết con gái mẹ đang ở đâu."
"Thím ơi, sao thím lại nói vậy?" Bạch Lộ không hiểu.
Người phụ nữ trung niên nói:
"Năm đó, sau khi mẹ sinh một cặp sinh đôi, đứa bé gái rất yếu, hôm đó bố chồng và chồng của mẹ không có ở nhà, cho nên mẹ chồng ôm đứa bé lên bệnh viện trên thị trấn."
"Sau khi trở về mẹ chồng nói đứa bé mất trên đường đi, không gượng được đến bệnh viện. Khi đó đất nước vừa giải phóng, trên đường vô cùng loạn lạc, mẹ chồng đã tìm một chỗ chôn bé gái."
"Cho đến năm kia, mẹ chồng sinh bệnh, trước khi mất bà nói cho mẹ biết, đứa trẻ chưa chết, sau khi ôm đến bệnh viện đã tặng lại cho một hộ có tiền, nói địa chỉ của nhà chúng ta cho đối phương biết, nếu sau này đối phương không cần đứa bé nữa, có thể trả nó về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.