Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Góa Phụ
Chương 9: Nhận Thân
Lâm Quả Đống
18/12/2022
"Mẹ chồng còn nói, sở dĩ phải cho đứa bé gái đi, là vì thầy tướng số nói hai đứa trẻ tương khắc, không thể nuôi cạnh nhau. Nhưng giờ là thời đại mới, mẹ không tin những điều này."
"Cho nên con gái à, mẹ cũng không biết con gái của mẹ đang ở đâu, cũng không biết con có phải là con gái của mẹ không..." Nhưng trong nội tâm bà thì hi vọng là phải.
Bạch Lộ nói:
"Khi con tới, đã đến nhà đại đội trưởng hỏi chuyện mười mấy năm trước. Mẹ già của đại đội trưởng có nói cho con biết, năm đó sinh con gái chỉ có hai nhà họ Vương, nếu không phải nhà của Vương Thúy Hoa, thì đó chính là nhà của mẹ. Mẹ ơi, con là con gái của mẹ đây."
Sau đó, Bạch Lộ kể lại chuyện hỏi được ở nhà đại đội trưởng:
"Con biết cha mẹ ruột con họ Vương, nhưng để bảo vệ mình, lúc ở nhà đại đội trưởng con đã giấu đi, để đề phòng bất trắc."
Thực ra toàn là chém gió, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, cũng chính là Phương Á Phân - vợ của Vương Đại Kiều tính tình đôn hậu, cho nên quyết định ở lại nhà bà, mới đổi giọng.
Nghe xong câu này, Phương Á Phân ôm chầm lấy Bạch Lộ, khóc oà lên, con gái của bà thực sự quá đáng thương, người mẹ nuôi kia quá là xấu xa.
"Mẹ ơi, thực ra hai hôm trước con đã về rồi, nhưng vẫn luôn trên núi, con muốn quan sát tình hình trong thôn, mẹ thấy con thông minh không?" Bạch Lộ kéo cánh tay Phương Á Phân, dí dỏm hỏi, không hề để ý người đối phương vẫn còn bẩn.
"Thông minh lắm, con gái mẹ thông minh lắm." Phương Á Phân khóc xong rồi, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
Bà nhìn Bạch Lộ, cô gái này trắng trẻo xinh xắn, có thể thấy được tuy rằng mẹ nuôi xấu xa, nhưng lúc ở với cha nuôi, con gái vẫn được nuôi dưỡng rất tốt.
"Đúng rồi mẹ ơi, con mang theo đồ tới." Nói xong, Bạch Lộ lấy sữa bột, gạo, kê, táo, kẹo sữa, bột mì từ trong túi lớn của mình ra.
Trừ táo, mỗi túi đều có hai cân.
Cô nói: "Mẹ ơi, những thứ này đều để bồi bổ cơ thể, con biếu mẹ."
Phương Á Phân nhìn thấy, lại càng thêm cảm động.
Bà không nghi ngờ Bạch Lộ, cô gái này trông xinh xắn đáng yêu, từ cách ăn mặc đến khí chất vừa nhìn đã biết là do người có tiền nuôi dạy, họ nghèo khổ thế này, cũng chẳng có chỗ để người ta lợi dụng.
"Mẹ không ăn, con giữ lại ăn đi." Phương Á Phân nghĩ thầm, sau này mấy thứ đó không được ăn, làm sao bà có thể ăn đồ của con gái chứ: "Con gái, con nói cho mẹ nghe, mấy năm nay con sống như thế nào?"
"Cho nên con gái à, mẹ cũng không biết con gái của mẹ đang ở đâu, cũng không biết con có phải là con gái của mẹ không..." Nhưng trong nội tâm bà thì hi vọng là phải.
Bạch Lộ nói:
"Khi con tới, đã đến nhà đại đội trưởng hỏi chuyện mười mấy năm trước. Mẹ già của đại đội trưởng có nói cho con biết, năm đó sinh con gái chỉ có hai nhà họ Vương, nếu không phải nhà của Vương Thúy Hoa, thì đó chính là nhà của mẹ. Mẹ ơi, con là con gái của mẹ đây."
Sau đó, Bạch Lộ kể lại chuyện hỏi được ở nhà đại đội trưởng:
"Con biết cha mẹ ruột con họ Vương, nhưng để bảo vệ mình, lúc ở nhà đại đội trưởng con đã giấu đi, để đề phòng bất trắc."
Thực ra toàn là chém gió, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, cũng chính là Phương Á Phân - vợ của Vương Đại Kiều tính tình đôn hậu, cho nên quyết định ở lại nhà bà, mới đổi giọng.
Nghe xong câu này, Phương Á Phân ôm chầm lấy Bạch Lộ, khóc oà lên, con gái của bà thực sự quá đáng thương, người mẹ nuôi kia quá là xấu xa.
"Mẹ ơi, thực ra hai hôm trước con đã về rồi, nhưng vẫn luôn trên núi, con muốn quan sát tình hình trong thôn, mẹ thấy con thông minh không?" Bạch Lộ kéo cánh tay Phương Á Phân, dí dỏm hỏi, không hề để ý người đối phương vẫn còn bẩn.
"Thông minh lắm, con gái mẹ thông minh lắm." Phương Á Phân khóc xong rồi, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
Bà nhìn Bạch Lộ, cô gái này trắng trẻo xinh xắn, có thể thấy được tuy rằng mẹ nuôi xấu xa, nhưng lúc ở với cha nuôi, con gái vẫn được nuôi dưỡng rất tốt.
"Đúng rồi mẹ ơi, con mang theo đồ tới." Nói xong, Bạch Lộ lấy sữa bột, gạo, kê, táo, kẹo sữa, bột mì từ trong túi lớn của mình ra.
Trừ táo, mỗi túi đều có hai cân.
Cô nói: "Mẹ ơi, những thứ này đều để bồi bổ cơ thể, con biếu mẹ."
Phương Á Phân nhìn thấy, lại càng thêm cảm động.
Bà không nghi ngờ Bạch Lộ, cô gái này trông xinh xắn đáng yêu, từ cách ăn mặc đến khí chất vừa nhìn đã biết là do người có tiền nuôi dạy, họ nghèo khổ thế này, cũng chẳng có chỗ để người ta lợi dụng.
"Mẹ không ăn, con giữ lại ăn đi." Phương Á Phân nghĩ thầm, sau này mấy thứ đó không được ăn, làm sao bà có thể ăn đồ của con gái chứ: "Con gái, con nói cho mẹ nghe, mấy năm nay con sống như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.