Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 29:
Hoa Hạ Thanh Tửu
02/12/2021
“Lời này con cũng nói lại với chị con một chút.” Miêu Vân Anh dặn dò Trần Ngọc Phương.
Hai người con gái bà đều quan tâm như nhau, chỉ là tính tình cô con gái lớn không linh hoạt bằng cô con gái nhỏ. Đặc biệt, những lời này để chị em các cô nói với nhau thì thích hợp hơn.
“Con biết rồi, con sẽ nói lại với chị một tiếng.” Trần Ngọc Phương rất tín nhiệm mẹ mình, vì những gì mẹ nói đều là muốn tốt cho cô nên cô liền nghe theo.
Giống như việc hôn nhân của cô là mẹ chọn giúp. Nhờ vậy mà cuộc sống hôn nhân của cô rất mỹ mãn, không chỉ được chồng thương mà mẹ chồng với em chồng cô cũng là người dễ chung sống.
Còn hôn nhân của chị gái là do chị ấy tự mình nhìn trúng. Lúc đó, mẹ cô cảm thấy anh rể là người không tệ lắm, nhưng cha mẹ anh ấy thì không dễ ở chung nên mẹ cô không quá hài lòng, tuy nhiên chị cô vẫn muốn gả qua đó nên mẹ cô cũng đành chấp nhận. Bây giờ mọi việc không phải như mẹ cô dự đoán sao. Ba mẹ anh rể thiên vị em trai quá mức nên cuộc sống của chị ấy cũng không mấy dễ dàng.
Trần Ngọc Phương cảm thấy mặc dù mẹ cô không được ăn học nhiều, nhưng cách đối nhân xử thế và ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Từ nhỏ đến lớn cô đều cảm thấy mẹ mình là người quyết định mọi việc trong nhà, dù sau này cha cô bị thương quay về nhà, thì trong lòng cô vị trí của cha cũng không quan trọng bằng mẹ.
Miêu Vân Anh biết cô con gái nhỏ rất nghe lời, nhưng lại không biết cô lại tôn sùng bà đến vậy.
“Mẹ, con thấy nếu nhà chị có thể phân gia thì tốt rồi.” Tình cảm chị em giữa Trần Ngọc Phương cùng Trần Ngọc Liên rất tốt nên cô cũng mong cuộc sống của chị mình được tốt hơn, “Nhà chồng chị ấy thiên vị chú em chồng như vậy, nên chị cùng anh rể lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Dạo gần đây chị ấy lại gầy, lần trước con thấy Xảo Xảo ba tuổi nhưng không khác gì trẻ em hai tuổi, Tiểu An cũng nhỏ gầy. Trong khi đó thằng nhóc nhà em anh rể thì béo lùn chắc nịch, đều là cháu trai mà lại thiên vị đến vậy.”
Tuy mẹ cô cũng thiên vị mấy người anh em trai của cô, nhưng không quá khắt khe với con gái. Trần Ngọc Phương tự phỉ nhổ mình vài câu, mẹ chồng của chị gái làm sao có thể so sánh với mẹ mình.
Miêu Vân Anh cũng không ít lần ra mặt giúp cô con gái lớn, nhưng chỉ là tính tình con gái lớn quá dịu dàng. Loại chuyện trong nhà này chỉ có tự cô ấy giải quyết mới được.
“Trước hết cứ quan sát đã, phân gia cũng phải có lý do.” Bà cũng muốn làm chủ cho con gái, nhưng nếu nhúng tay quá mức sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con gái và con rể.
“Được, để con tìm cơ hội sẽ nói chuyện thêm với chị.” Trần Ngọc Phương cũng biết tính tình của chị gái, chỉ có thể giúp chị ấy thay đổi mới không bị mẹ chồng ức hiếp.
Một bên khác, Vương Tiểu Thảo vì việc nhà chồng không thích nhà mẹ đẻ mà sinh khí, nhưng vẫn nhớ đến việc mua vải dệt làm quần áo cho Trần Văn Phú. Nhân dịp rãnh rỗi liền nói chuyện này với Miêu Vân Anh: “Mẹ à, không phải anh rể nhà con, Vương Nhị Trụ đi làm ở xưởng dệt sao, anh ấy có thể mua vải với giá hời cũng không cần tem phiếu, thật là tiện lợi. Năm nay, Văn Phú không còn mặc vừa quần áo cũ, hơn nữa đã giặt đến bạc màu, nên con muốn làm quần áo mới cho thằng bé.”
“Không cần, mẹ còn vải dệt cũ, chỉ cần sửa lại cho thằng bé mặc là được rồi. Nếu không thì mặc lại quần áo của Văn Dân, dù sao cũng là bé trai cần gì phải may quần áo mới, có mặc lên người thì cũng rất nhanh cũ rách.” Trong tay Miêu Vân Anh cũng có một miếng vải, nhưng bà cảm thấy không cần may quần áo mới cho bốn đứa cháu trai, có may cũng phải may cho tiểu An Bảo ngoan ngoãn, đáng yêu của bà.
Mà bà chính là chán ghét vợ của Vương Nhị Trụ, nếu muốn mua vải cũng không muốn tìm cô ta.
Hơn nữa, bình thường đều là làm quần áo mới cho đứa đầu, đến khi không mặc vừa nữa thì để lại cho đứa thứ hai, cứ theo thứ tự thì đứa bé sẽ mặc lại quần áo của đứa lớn. Như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền và tem phiếu mua vải. Những đứa bé tuổi bằng Trần Văn Phú phần lớn là mặc lại quần áo của các anh, những đứa bé gái cũng có thể mặc lại quần áo của anh mình, ví dụ như Đại Nha.
Đại Nha lớn hơn Trần Văn Phú, là một đứa bé an tĩnh. Nhưng trước giờ Vương Tiểu Thảo lại chưa từng nghĩ sẽ làm quần áo mới cho con bé. Vì thế, Miêu Vân Anh sẽ không đưa tiền cho Vương Tiểu Thảo, nếu cô ta muốn may quần áo mới cho Trần Văn Phú thì tự bỏ tiền ra. Miêu Vân Anh cũng không phải người mẹ chồng gom hết tiền bạc trong tay, bà vẫn cho mấy người con trai mỗi người một ít tiền để cất giữ riêng.
Miêu Vân Anh cảm thấy mấy năm nay người con trai thứ hai cũng tích cóp được ít nhất là hai mươi đồng tiền: “Nếu cô muốn làm thì tự mình bỏ tiền ra đi.”
Vương Tiểu Thảo nghẹn họng, cô ta không nghĩ sẽ dùng tiền của mình mà dùng tiền chung trong nhà; hơn nữa trong tay cô ta làm gì có tiền, tất cả đều đưa hết cho nhà mẹ đẻ rồi, chỉ là cô ta che giấu còn không kịp chứ làm gì dám nói ra.
“Muốn làm hay không thì tuỳ.” Miêu Vân Anh liếc nhìn cô ta một cái, rồi đi làm việc.
Vương Tiểu Thảo u oán nhìn theo bóng dáng mẹ chồng, cảm thấy bà quá keo kiệt, đến tiền mua vải may quần áo cho cháu trai mà cũng không bỏ ra, quan trọng hơn là cô ta không thích con trai mình mặc lại quần áo của mấy đứa con nhà anh cả.
Hai người con gái bà đều quan tâm như nhau, chỉ là tính tình cô con gái lớn không linh hoạt bằng cô con gái nhỏ. Đặc biệt, những lời này để chị em các cô nói với nhau thì thích hợp hơn.
“Con biết rồi, con sẽ nói lại với chị một tiếng.” Trần Ngọc Phương rất tín nhiệm mẹ mình, vì những gì mẹ nói đều là muốn tốt cho cô nên cô liền nghe theo.
Giống như việc hôn nhân của cô là mẹ chọn giúp. Nhờ vậy mà cuộc sống hôn nhân của cô rất mỹ mãn, không chỉ được chồng thương mà mẹ chồng với em chồng cô cũng là người dễ chung sống.
Còn hôn nhân của chị gái là do chị ấy tự mình nhìn trúng. Lúc đó, mẹ cô cảm thấy anh rể là người không tệ lắm, nhưng cha mẹ anh ấy thì không dễ ở chung nên mẹ cô không quá hài lòng, tuy nhiên chị cô vẫn muốn gả qua đó nên mẹ cô cũng đành chấp nhận. Bây giờ mọi việc không phải như mẹ cô dự đoán sao. Ba mẹ anh rể thiên vị em trai quá mức nên cuộc sống của chị ấy cũng không mấy dễ dàng.
Trần Ngọc Phương cảm thấy mặc dù mẹ cô không được ăn học nhiều, nhưng cách đối nhân xử thế và ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Từ nhỏ đến lớn cô đều cảm thấy mẹ mình là người quyết định mọi việc trong nhà, dù sau này cha cô bị thương quay về nhà, thì trong lòng cô vị trí của cha cũng không quan trọng bằng mẹ.
Miêu Vân Anh biết cô con gái nhỏ rất nghe lời, nhưng lại không biết cô lại tôn sùng bà đến vậy.
“Mẹ, con thấy nếu nhà chị có thể phân gia thì tốt rồi.” Tình cảm chị em giữa Trần Ngọc Phương cùng Trần Ngọc Liên rất tốt nên cô cũng mong cuộc sống của chị mình được tốt hơn, “Nhà chồng chị ấy thiên vị chú em chồng như vậy, nên chị cùng anh rể lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Dạo gần đây chị ấy lại gầy, lần trước con thấy Xảo Xảo ba tuổi nhưng không khác gì trẻ em hai tuổi, Tiểu An cũng nhỏ gầy. Trong khi đó thằng nhóc nhà em anh rể thì béo lùn chắc nịch, đều là cháu trai mà lại thiên vị đến vậy.”
Tuy mẹ cô cũng thiên vị mấy người anh em trai của cô, nhưng không quá khắt khe với con gái. Trần Ngọc Phương tự phỉ nhổ mình vài câu, mẹ chồng của chị gái làm sao có thể so sánh với mẹ mình.
Miêu Vân Anh cũng không ít lần ra mặt giúp cô con gái lớn, nhưng chỉ là tính tình con gái lớn quá dịu dàng. Loại chuyện trong nhà này chỉ có tự cô ấy giải quyết mới được.
“Trước hết cứ quan sát đã, phân gia cũng phải có lý do.” Bà cũng muốn làm chủ cho con gái, nhưng nếu nhúng tay quá mức sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con gái và con rể.
“Được, để con tìm cơ hội sẽ nói chuyện thêm với chị.” Trần Ngọc Phương cũng biết tính tình của chị gái, chỉ có thể giúp chị ấy thay đổi mới không bị mẹ chồng ức hiếp.
Một bên khác, Vương Tiểu Thảo vì việc nhà chồng không thích nhà mẹ đẻ mà sinh khí, nhưng vẫn nhớ đến việc mua vải dệt làm quần áo cho Trần Văn Phú. Nhân dịp rãnh rỗi liền nói chuyện này với Miêu Vân Anh: “Mẹ à, không phải anh rể nhà con, Vương Nhị Trụ đi làm ở xưởng dệt sao, anh ấy có thể mua vải với giá hời cũng không cần tem phiếu, thật là tiện lợi. Năm nay, Văn Phú không còn mặc vừa quần áo cũ, hơn nữa đã giặt đến bạc màu, nên con muốn làm quần áo mới cho thằng bé.”
“Không cần, mẹ còn vải dệt cũ, chỉ cần sửa lại cho thằng bé mặc là được rồi. Nếu không thì mặc lại quần áo của Văn Dân, dù sao cũng là bé trai cần gì phải may quần áo mới, có mặc lên người thì cũng rất nhanh cũ rách.” Trong tay Miêu Vân Anh cũng có một miếng vải, nhưng bà cảm thấy không cần may quần áo mới cho bốn đứa cháu trai, có may cũng phải may cho tiểu An Bảo ngoan ngoãn, đáng yêu của bà.
Mà bà chính là chán ghét vợ của Vương Nhị Trụ, nếu muốn mua vải cũng không muốn tìm cô ta.
Hơn nữa, bình thường đều là làm quần áo mới cho đứa đầu, đến khi không mặc vừa nữa thì để lại cho đứa thứ hai, cứ theo thứ tự thì đứa bé sẽ mặc lại quần áo của đứa lớn. Như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền và tem phiếu mua vải. Những đứa bé tuổi bằng Trần Văn Phú phần lớn là mặc lại quần áo của các anh, những đứa bé gái cũng có thể mặc lại quần áo của anh mình, ví dụ như Đại Nha.
Đại Nha lớn hơn Trần Văn Phú, là một đứa bé an tĩnh. Nhưng trước giờ Vương Tiểu Thảo lại chưa từng nghĩ sẽ làm quần áo mới cho con bé. Vì thế, Miêu Vân Anh sẽ không đưa tiền cho Vương Tiểu Thảo, nếu cô ta muốn may quần áo mới cho Trần Văn Phú thì tự bỏ tiền ra. Miêu Vân Anh cũng không phải người mẹ chồng gom hết tiền bạc trong tay, bà vẫn cho mấy người con trai mỗi người một ít tiền để cất giữ riêng.
Miêu Vân Anh cảm thấy mấy năm nay người con trai thứ hai cũng tích cóp được ít nhất là hai mươi đồng tiền: “Nếu cô muốn làm thì tự mình bỏ tiền ra đi.”
Vương Tiểu Thảo nghẹn họng, cô ta không nghĩ sẽ dùng tiền của mình mà dùng tiền chung trong nhà; hơn nữa trong tay cô ta làm gì có tiền, tất cả đều đưa hết cho nhà mẹ đẻ rồi, chỉ là cô ta che giấu còn không kịp chứ làm gì dám nói ra.
“Muốn làm hay không thì tuỳ.” Miêu Vân Anh liếc nhìn cô ta một cái, rồi đi làm việc.
Vương Tiểu Thảo u oán nhìn theo bóng dáng mẹ chồng, cảm thấy bà quá keo kiệt, đến tiền mua vải may quần áo cho cháu trai mà cũng không bỏ ra, quan trọng hơn là cô ta không thích con trai mình mặc lại quần áo của mấy đứa con nhà anh cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.