Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 30:
Hoa Hạ Thanh Tửu
03/12/2021
Đến vài ngày sau, Vương Tiểu Thảo biết được Miêu Vân Anh nhờ chồng của cô hai bọn nhỏ mua một xấp vải hoa làm quần áo cho An Bảo, liền cảm thấy bực bội.
“Mẹ, sao người lại tiêu tiền mua vải cho con nhóc kia may quần áo lại không làm cho Văn Phú, Văn Phú là cháu trai của người đó.” Chỉ là một đứa bé gái bồi tiền mặc quần áo tốt như vậy làm gì, phải chi may cho con trai cô ta thì tốt rồi.
Miêu Vân Anh liếc mắt nhìn cô ta: “Tôi muốn làm quần áo cho An Bảo đấy, con bé là bé gái nên phải mặt thật đẹp.”
Vương Tiểu Thảo trừng mắt hồi lâu mới lên tiếng: “Đại Nha cùng Nhị Nha nhà con cũng là con gái, vậy thì cũng phải may cho hai đứa nó. Đều là tiền chung, nếu chỉ làm quần áo cho con chú ba thì quá không công bằng.”
Miêu Vân Anh cười nhạo đầu óc của cô con dâu này thật ngốc.
“Đầu tiên, mẹ và cô không giống nhau, mẹ không hề thiên vị con trai đến vậy. Bản thân mình sinh được con gái thì lấy làm chán ghét không hề tỏ ra vui vẻ, bắt Đại Nha làm việc còn không cho con bé ăn uống thật tốt, mẹ ruột không yêu thương con gái mình mà còn trông cậy vào người khác? Chính cô đối xử bất công với con gái mình mà còn mặt mũi đến trước mặt mẹ ồn ào sao? Cùng là cháu gái nhưng mẹ nguyện ý yêu thương An Bảo đấy. Hơn nữa tiền này cũng coi như tiền mừng nhà bà ngoại con bé đưa trong tiệc trăng tròn, nhà ngoại An Bảo đưa tiền mừng cùng nửa túi lương thực, nhà mẹ đẻ cô đưa cái gì? Một bó rau héo sao? Nhà mẹ đẻ cô không phải nói là đưa tiền mừng trăng tròn cho cô sao, lấy đến đây xem xem tiền mừng nhiều hay ít?”
Hơn nữa, bình thường con bé Đại Nha cũng không quá thân cận với bà, tính tình mẹ ruột con bé cũng không ra gì thì làm sao có thể so sánh với tiểu An Bảo, dù An Bảo lai lịch bình thường nhưng bé con thích cười vừa nhìn liền thích, đến bà nhìn còn cảm thấy có duyên với bé.
Thấy động tác xoè tay của mẹ chồng, mặt Vương Tiểu Thảo nóng lên, làm gì có chuyện mẹ đẻ đưa cô ta tiền mừng, không đòi tiền từ cô đã tốt lắm rồi: “Nhà mẹ đẻ con không phải nghèo khó sao, lại nói đây là tiệc trăng tròn của An Bảo nên nhà ngoại con bé đưa nhiều tiền mừng hơn cũng là bình thường.”
“Vậy Vương gia cũng không phải nhà ngoại của An Bảo sao lại mang theo cả nhà đến ăn uống còn không mang theo quà biếu.” Miêu Vân Anh thấy cô con dâu này cưỡng từ đoạt lí liền cảm thấy tức cười: “Vợ thằng hai à, hôm nay cô muốn cùng mẹ nói về việc mấy năm qua Vương gia các người đã lấy đi bao nhiêu thứ từ Trần gia sao?”
“Không, con không có ý này.” Vương Tiểu Thảo lúng túng: “Con không phải là vì Văn Phú sao, Văn Phú là cháu trai của mẹ, An Bảo bất quá chỉ là một bé gái làm sao có thể so với cháu trai, nên dù có làm quần áo thì cũng nên làm cho Văn Phú.”
Miêu Vân Anh dứt khoát nói: “Ở trong mắt mẹ, vị trí của An Bảo còn hơn cả mấy đứa cháu trai, không đứa nào có thể so sánh với An Bảo. Dù cô có ý kiến thì cũng nghẹn lại đi! Cả ngày không lo sống tốt chỉ thích nhìn chằm chằm người khác. Mẹ thấy cô ăn no rửng mỡ quản đến trên đầu mẹ, bắt đầu từ đêm nay bữa tối của cô giảm một nửa.”
Buổi tối không làm việc, ăn ít đi cũng sẽ không quá đói, không ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau.
Vẻ mặt Vương Tiểu Thảo đau khổ: “Con…” Mẹ chồng cô sao lại quyết định như vậy a, thậm chí còn không cho cô nói thêm gì cả.
Con nhóc nhà chú ba vì sao lại tốt số như vậy, được mẹ chồng yêu thích. Không phải chỉ là trắng trẻo mũm mĩm một chút thôi sao. Nếu khi cô ta ở cữ cũng được ăn gà ăn cá như Miêu Xuân Hoa thì Văn Phú nhà cô ta cũng trắng mập đáng yêu không kém.
Chẳng lẽ con nhóc nhà chú ba có yêu pháp, có thể mê hoặc mẹ chồng cô? Cũng đều tại con nhóc kia khiến Văn Phú nhà cô ta chịu thiệt thòi, ngay cả quần áo mới cũng không có.
Ở một nơi An Bảo không hề hay biết bà nội vì cô mà đã kéo thêm một làn sóng thù hận mới.
Bất quá, dù An Bảo biết cũng sẽ không để trong lòng; cô có ông bà, cha mẹ, bác gái cả và rất nhiều người yêu thương nên đã cảm thấy rất mỹ mãn, thiếu một người bác gái yêu thương cũng chả sao, dù sao cũng không thể đảm bảo bất kỳ ai gặp đều sẽ yêu thích mình.
Thời điểm An Bảo chào đời đúng lúc là mùa gặt, sau bữa tiệc trăng tròn cũng là lúc hoàn tất thu hoạch vụ thu. Mặc dù trong ruộng vẫn còn nhiều việc để làm nhưng bây giờ cũng xem như thời điểm nông nhàn. Thời trẻ, Miêu Vân Anh có theo một người thợ may học được vài thứ nên tay nghề may vá của bà cũng xem như có tiếng ở thôn Thanh Dương. Vì thế, quần áo của An Bảo cũng không cần đến Miêu Xuân Hoa ra tay, mà bà tự mình làm cho bé một một bộ áo ngắn tay cùng quần nhỏ.
“Tay nghề của mẹ thật tốt.” Miêu Xuân Hoa tán thưởng, “Sau này con phải theo mẹ học làm quần áo cho thật tốt mới được, như vậy có thể làm thêm nhiều quần áo đẹp cho An Bảo.
“Cùng mẹ học đi, mặc dù tay nghề của mẹ không tồi, nhưng bây giờ đôi mắt không còn được tốt như thời trẻ, đợi thêm mấy năm nữa thì nói không chừng đến lỗ kim cũng xỏ không qua.”
Miêu Vân Anh thích việc cô con dâu này yêu thương An Bảo như vậy, vừa nhìn cháu gái nhỏ mặc quần áo do chính mình may vừa cười tủm tỉm: “Cứ mặc như vậy đi, thời điểm ăn cơm tối thì ôm đến nhà chính để mọi người đều nhìn xem.”
An Bảo chậm rãi lớn lên, nên Miêu Xuân Hoa cũng không ở trong phòng ăn riêng nữa mà đến nhà chính ăn cơm cùng mọi người. Bất quá cô vẫn được thêm một ít nước canh, giúp bồi bổ thân thể để An Bảo có đủ sữa bú, ăn nhanh chóng lớn và khỏe mạnh.
“An Bảo còn nhỏ, không biết quần này có bị bé tè ướt không nữa.” Miêu Xuân Hoa biết vải dệt này là mẹ chồng cố ý tiêu tiền mua về, sợ nước tiểu của bé làm bẩn quần áo mới.
An Bảo mặc quần áo mới cảm thấy rất thoải mái, hết duỗi duỗi cánh tay rồi lại đá chân, còn cố gắng nâng cổ nhỏ lên vận động. Miêu Vân Anh nhìn thấy lòng liền mềm nhũn, bế bé lên rồi hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ: “Mẹ An Bảo à, sao lại nói như vậy.”
Nghe con dâu nói vậy, Miêu Vân Anh cũng không để bụng: “Mỗi khi An Bảo mắc tiểu liền hừ hừ vài tiếng, chúng ta nghe được liền giúp bé đi tiểu nên không làm dơ quần áo, nếu dơ thì giặt sạch là được, may quần áo mới cũng là để con bé mặc. Có đúng vậy không, tiểu An Bảo.”
An Bảo ê a hai tiếng như là phụ họa, tuy rằng cô vẫn còn nhỏ nhưng cũng rất cố gắng khống chế thân thể, cô cũng không muốn làm một bé con thối đâu nha.
Bởi vì Miêu Xuân Hoa chăm sóc cẩn thận, chu đáo, nên An Bảo cảm thấy mình mỗi ngày đều thơm ngào ngạt, cô sẽ nỗ lực quý trọng quần áo mới a.
Đến giờ cơm tối, mọi người nhìn An Bảo mặc quần áo mới được Miêu Vân Anh ôm vào trong ngực. Ngay lập tức những lời khen không ngừng vang lên.
Ánh mắt Trần Căn Sinh trông mong nhìn cháu gái nhỏ đang mặc quần áo mới, vươn tay ra: “An Bảo đến ông nội ôm một cái nào.”
Nhưng Miêu Vân Anh lại tránh đi: “Ông ăn cơm trước đi, tôi ôm An Bảo một chút rồi ăn sau.” Tiểu An Bảo xinh đẹp như vậy thì phải ở trong lòng mình để mọi người tán thưởng mới đúng.
Trần Căn Sinh nhìn bà vợ keo kiệt nhà mình, đừng tưởng ông không biết bà đang nghĩ gì.
“Mẹ, sao người lại tiêu tiền mua vải cho con nhóc kia may quần áo lại không làm cho Văn Phú, Văn Phú là cháu trai của người đó.” Chỉ là một đứa bé gái bồi tiền mặc quần áo tốt như vậy làm gì, phải chi may cho con trai cô ta thì tốt rồi.
Miêu Vân Anh liếc mắt nhìn cô ta: “Tôi muốn làm quần áo cho An Bảo đấy, con bé là bé gái nên phải mặt thật đẹp.”
Vương Tiểu Thảo trừng mắt hồi lâu mới lên tiếng: “Đại Nha cùng Nhị Nha nhà con cũng là con gái, vậy thì cũng phải may cho hai đứa nó. Đều là tiền chung, nếu chỉ làm quần áo cho con chú ba thì quá không công bằng.”
Miêu Vân Anh cười nhạo đầu óc của cô con dâu này thật ngốc.
“Đầu tiên, mẹ và cô không giống nhau, mẹ không hề thiên vị con trai đến vậy. Bản thân mình sinh được con gái thì lấy làm chán ghét không hề tỏ ra vui vẻ, bắt Đại Nha làm việc còn không cho con bé ăn uống thật tốt, mẹ ruột không yêu thương con gái mình mà còn trông cậy vào người khác? Chính cô đối xử bất công với con gái mình mà còn mặt mũi đến trước mặt mẹ ồn ào sao? Cùng là cháu gái nhưng mẹ nguyện ý yêu thương An Bảo đấy. Hơn nữa tiền này cũng coi như tiền mừng nhà bà ngoại con bé đưa trong tiệc trăng tròn, nhà ngoại An Bảo đưa tiền mừng cùng nửa túi lương thực, nhà mẹ đẻ cô đưa cái gì? Một bó rau héo sao? Nhà mẹ đẻ cô không phải nói là đưa tiền mừng trăng tròn cho cô sao, lấy đến đây xem xem tiền mừng nhiều hay ít?”
Hơn nữa, bình thường con bé Đại Nha cũng không quá thân cận với bà, tính tình mẹ ruột con bé cũng không ra gì thì làm sao có thể so sánh với tiểu An Bảo, dù An Bảo lai lịch bình thường nhưng bé con thích cười vừa nhìn liền thích, đến bà nhìn còn cảm thấy có duyên với bé.
Thấy động tác xoè tay của mẹ chồng, mặt Vương Tiểu Thảo nóng lên, làm gì có chuyện mẹ đẻ đưa cô ta tiền mừng, không đòi tiền từ cô đã tốt lắm rồi: “Nhà mẹ đẻ con không phải nghèo khó sao, lại nói đây là tiệc trăng tròn của An Bảo nên nhà ngoại con bé đưa nhiều tiền mừng hơn cũng là bình thường.”
“Vậy Vương gia cũng không phải nhà ngoại của An Bảo sao lại mang theo cả nhà đến ăn uống còn không mang theo quà biếu.” Miêu Vân Anh thấy cô con dâu này cưỡng từ đoạt lí liền cảm thấy tức cười: “Vợ thằng hai à, hôm nay cô muốn cùng mẹ nói về việc mấy năm qua Vương gia các người đã lấy đi bao nhiêu thứ từ Trần gia sao?”
“Không, con không có ý này.” Vương Tiểu Thảo lúng túng: “Con không phải là vì Văn Phú sao, Văn Phú là cháu trai của mẹ, An Bảo bất quá chỉ là một bé gái làm sao có thể so với cháu trai, nên dù có làm quần áo thì cũng nên làm cho Văn Phú.”
Miêu Vân Anh dứt khoát nói: “Ở trong mắt mẹ, vị trí của An Bảo còn hơn cả mấy đứa cháu trai, không đứa nào có thể so sánh với An Bảo. Dù cô có ý kiến thì cũng nghẹn lại đi! Cả ngày không lo sống tốt chỉ thích nhìn chằm chằm người khác. Mẹ thấy cô ăn no rửng mỡ quản đến trên đầu mẹ, bắt đầu từ đêm nay bữa tối của cô giảm một nửa.”
Buổi tối không làm việc, ăn ít đi cũng sẽ không quá đói, không ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau.
Vẻ mặt Vương Tiểu Thảo đau khổ: “Con…” Mẹ chồng cô sao lại quyết định như vậy a, thậm chí còn không cho cô nói thêm gì cả.
Con nhóc nhà chú ba vì sao lại tốt số như vậy, được mẹ chồng yêu thích. Không phải chỉ là trắng trẻo mũm mĩm một chút thôi sao. Nếu khi cô ta ở cữ cũng được ăn gà ăn cá như Miêu Xuân Hoa thì Văn Phú nhà cô ta cũng trắng mập đáng yêu không kém.
Chẳng lẽ con nhóc nhà chú ba có yêu pháp, có thể mê hoặc mẹ chồng cô? Cũng đều tại con nhóc kia khiến Văn Phú nhà cô ta chịu thiệt thòi, ngay cả quần áo mới cũng không có.
Ở một nơi An Bảo không hề hay biết bà nội vì cô mà đã kéo thêm một làn sóng thù hận mới.
Bất quá, dù An Bảo biết cũng sẽ không để trong lòng; cô có ông bà, cha mẹ, bác gái cả và rất nhiều người yêu thương nên đã cảm thấy rất mỹ mãn, thiếu một người bác gái yêu thương cũng chả sao, dù sao cũng không thể đảm bảo bất kỳ ai gặp đều sẽ yêu thích mình.
Thời điểm An Bảo chào đời đúng lúc là mùa gặt, sau bữa tiệc trăng tròn cũng là lúc hoàn tất thu hoạch vụ thu. Mặc dù trong ruộng vẫn còn nhiều việc để làm nhưng bây giờ cũng xem như thời điểm nông nhàn. Thời trẻ, Miêu Vân Anh có theo một người thợ may học được vài thứ nên tay nghề may vá của bà cũng xem như có tiếng ở thôn Thanh Dương. Vì thế, quần áo của An Bảo cũng không cần đến Miêu Xuân Hoa ra tay, mà bà tự mình làm cho bé một một bộ áo ngắn tay cùng quần nhỏ.
“Tay nghề của mẹ thật tốt.” Miêu Xuân Hoa tán thưởng, “Sau này con phải theo mẹ học làm quần áo cho thật tốt mới được, như vậy có thể làm thêm nhiều quần áo đẹp cho An Bảo.
“Cùng mẹ học đi, mặc dù tay nghề của mẹ không tồi, nhưng bây giờ đôi mắt không còn được tốt như thời trẻ, đợi thêm mấy năm nữa thì nói không chừng đến lỗ kim cũng xỏ không qua.”
Miêu Vân Anh thích việc cô con dâu này yêu thương An Bảo như vậy, vừa nhìn cháu gái nhỏ mặc quần áo do chính mình may vừa cười tủm tỉm: “Cứ mặc như vậy đi, thời điểm ăn cơm tối thì ôm đến nhà chính để mọi người đều nhìn xem.”
An Bảo chậm rãi lớn lên, nên Miêu Xuân Hoa cũng không ở trong phòng ăn riêng nữa mà đến nhà chính ăn cơm cùng mọi người. Bất quá cô vẫn được thêm một ít nước canh, giúp bồi bổ thân thể để An Bảo có đủ sữa bú, ăn nhanh chóng lớn và khỏe mạnh.
“An Bảo còn nhỏ, không biết quần này có bị bé tè ướt không nữa.” Miêu Xuân Hoa biết vải dệt này là mẹ chồng cố ý tiêu tiền mua về, sợ nước tiểu của bé làm bẩn quần áo mới.
An Bảo mặc quần áo mới cảm thấy rất thoải mái, hết duỗi duỗi cánh tay rồi lại đá chân, còn cố gắng nâng cổ nhỏ lên vận động. Miêu Vân Anh nhìn thấy lòng liền mềm nhũn, bế bé lên rồi hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ: “Mẹ An Bảo à, sao lại nói như vậy.”
Nghe con dâu nói vậy, Miêu Vân Anh cũng không để bụng: “Mỗi khi An Bảo mắc tiểu liền hừ hừ vài tiếng, chúng ta nghe được liền giúp bé đi tiểu nên không làm dơ quần áo, nếu dơ thì giặt sạch là được, may quần áo mới cũng là để con bé mặc. Có đúng vậy không, tiểu An Bảo.”
An Bảo ê a hai tiếng như là phụ họa, tuy rằng cô vẫn còn nhỏ nhưng cũng rất cố gắng khống chế thân thể, cô cũng không muốn làm một bé con thối đâu nha.
Bởi vì Miêu Xuân Hoa chăm sóc cẩn thận, chu đáo, nên An Bảo cảm thấy mình mỗi ngày đều thơm ngào ngạt, cô sẽ nỗ lực quý trọng quần áo mới a.
Đến giờ cơm tối, mọi người nhìn An Bảo mặc quần áo mới được Miêu Vân Anh ôm vào trong ngực. Ngay lập tức những lời khen không ngừng vang lên.
Ánh mắt Trần Căn Sinh trông mong nhìn cháu gái nhỏ đang mặc quần áo mới, vươn tay ra: “An Bảo đến ông nội ôm một cái nào.”
Nhưng Miêu Vân Anh lại tránh đi: “Ông ăn cơm trước đi, tôi ôm An Bảo một chút rồi ăn sau.” Tiểu An Bảo xinh đẹp như vậy thì phải ở trong lòng mình để mọi người tán thưởng mới đúng.
Trần Căn Sinh nhìn bà vợ keo kiệt nhà mình, đừng tưởng ông không biết bà đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.