Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 32:

Hoa Hạ Thanh Tửu

05/12/2021

Những gia đình khác căn bản là không bắt loại tôm nhỏ để ăn, vì chỉ tốn công mà không ăn được bao nhiêu, hầu hết mọi người đều đi làm lấy công điểm, chỉ có trẻ con là bắt loại tôm nhỏ này. Mặt khác, tôm sông có mùi tanh, tốt nhất là dùng dầu chiên nhưng khi ăn lại không có nhiều thịt.

Thế nhưng, Trần Căn Sinh lại thích ăn tôm nhỏ; Miêu Vân Anh cảm thấy thằng ba đúng là có tâm, nên bà vui vẻ bận rộn làm cá để thêm thức ăn cho cả nhà.

Sau khi An Bảo biết cha cô hôm nay thu hoạch không tồi, thì miệng nhỏ luôn nở nụ cười, có vẻ lời cầu nguyện của cô đã linh nghiệm. Dù không biết bàn tay vàng của cô như thế nào nhưng chỉ cần hữu dụng là được, để mọi người trong nhà có thêm thức ăn.

Lần sau, Trần Hữu Phúc lại ra bờ sông bắt thêm cá, những người khác chỉ bắt được cá nhỏ, riêng anh lại bắt được cá to hơn một chút. Việc này khiến mọi người ở Trần gia đều cảm thấy hưng phấn, đặc biệt Trần Văn Gia còn nói: “Chú ba bắt cá thật lợi hại, có thể chỉ con được không?“

Trần Hữu Phúc nói: “Cháu đi theo học cũng được, nhưng cái này cũng cần đến thiên phú nha.” Anh cảm thấy không phải bản thân lợi hại mà là nhờ vào phúc khí của cô con gái nhỏ nhà mình. Thật ra, trước khi con gái chào đời thì anh căn bản không hề bắt được cá to như vậy, anh cũng giống người trong thôn chỉ có thể bắt được vài con cá nhỏ, nhưng lời này anh không thể nói ra.

Miêu Vân Anh gõ bả vai Trần Văn Gia: “Bắt cái gì mà bắt, nếu không có việc gì làm thì đi cắt cỏ đổi chút công điểm. Cả ngày chỉ nghĩ đến việc chơi.” Hơn nữa, thời tiết ngày càng lạnh, cỏ xanh đều đã khô, trong đại đội có nuôi heo nên đây đúng là thời điểm thu cỏ để dự trữ.

Trần Văn Gia u oán nhìn bà nội: “Không phải con muốn bắt cá lớn cho cả nhà ăn sao?”

Miêu Vân Anh nói: “Cháu nghĩ cá lớn dễ bắt vậy sao, chú ba cháu chỉ là do vận khí tốt mà thôi. Cháu đừng nhớ thương việc này nữa, vẫn là nên cắt cỏ lấy công điểm để đổi lương thực đi. Hơn nữa, tiết trời sắp chuyển lạnh, mấy đứa nhỏ như các cháu đến đó chơi nếu ngã xuống thì không phải chuyện đùa đâu.”

Năm nào không có đứa nhỏ bị té sông, nước cạn thì còn may, nhưng dù vậy nếu ngâm mình trong nước lạnh như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe; còn nếu nước sâu thì có thể mất mạng.

Người Diêu Thúy Phân không yên tâm nhất là Trần Văn Gia, vì cậu nhóc có thể vui chơi đến điên cuồng, đúng lúc lấy việc này cảnh cáo cậu một phen.

Trần Văn Gia: Tuy rằng cậu ham chơi nhưng vẫn có chừng mực, nhưng người lớn lại luôn không yên tâm. Được rồi, cậu cũng không dám tranh cãi, đặc biệt là bà nội còn nhìn cậu như hổ rình mồi.



Vương Tiểu Thảo đứng một bên đảo mắt, nói: “Em ba nếu có thể chỉ dạy bản lĩnh bắt cá cho mọi người cũng là chuyện tốt, nói như thế nào canh cá hay thịt cá đều có thể bồi bổ. Dù sao chúng ta cũng không giống như vợ em ba được uống sữa mạch nha, nên chẳng hề hiếm lạ món canh cá. Lại nói, mấy đứa bé trai trong nhà cũng nên được bồi bổ, nếu là có sữa mạch nha thì ai còn muốn cố sức ra sông bắt cá.”

Sau tiệc trăng tròn, Ninh lão gia tử thường xuyên đến Trần gia, khi đến còn dẫn theo cháu trai ông là Ninh Tu Ngạn đến tìm con nhóc nhà chú ba, mấy ngày trước còn tặng cho con nhóc đó một bình sữa mạch nha khiến Vương Tiểu Thảo cô hâm mộ hỏng rồi, còn luyến tiếc đồ vật quý như vậy lại tặng cho con nhóc nhà chú ba.

Trong lòng Vương Tiểu Thảo cảm thấy tức giận, vì dù có nhiều cá thì vẫn không quý giá bằng sữa mạch nha. Càng không nói đến việc có phải do lần trước ăn cá bị hóc xương hay không, sau lần đó thì chỉ cần trên bàn có món cá cô ta liền không ăn được, chỉ cần ăn là cảm thấy đau yết hầu.

Cô ta cảm thấy sau khi con nhóc nhà chú ba chào đời, thì bản thân thường xuyên gặp chuyện xui xẻo. Nếu không phải hiện tại chính phủ đang bài trừ tập tục phong kiến một cách gắt gao thì cô ra rất muốn tìm bà cốt đến nhìn xem có phải là con nhóc đó khắc mình hay không.

Lúc này, cô ta trông mong nhìn Miêu Vân Anh, đã nhịn mấy ngày nên giờ cô ta đã không nhịn được nữa, bèn nói: “Mẹ à, mấy đứa bé nhà chúng ta đều gầy, em dâu hiện giờ có canh cá lại có thịt cá bồi bổ, vì thế có phải nên lấy sữa mạch nha kia bồi bổ cho mấy đứa bé không? Nhìn xem Văn Dân đã gầy như vậy rồi, còn Văn Phú nhà con thì bước đi còn không vững.”

Lời nói này đúng là quá khoa trương, dù Trần Văn Phú không mập mạp, nhưng đừng nói là đi đường, đến chạy cũng rất nhanh lại vững vàng.

Diêu Thúy Phân cảm thấy phiền chán vì lần nào Vương Tiểu Thảo cũng lôi kéo con trai mình vào, bèn cất giọng nhàn nhạt: “Mấy thằng nhóc nhà tôi gầy nhưng rắn chắc, có thể uống canh cá ăn chút thịt cá đã tốt rồi, cũng không thể giành ăn với An Bảo.”

Vương Tiểu Thảo thầm mắng chị dâu mình là ngốc tử, sao lại không kiếm chỗ tốt cho con mình, cái gì tốt cũng đều cấp cho con nhóc nhà chú ba, con gái sao có thể quý giá bằng con trai chứ.

Tuy rằng Miêu Vân Anh đã nói với cô ta là bà yêu thương An Bảo, nhưng Vương Tiểu Thảo lại không để trong lòng.

Hiện giờ, An Bảo ngày càng lớn, Miêu Vân Anh càng sợ An Bảo bị đói, đúng lúc Ninh Tu Ngạn đưa tới sữa mạch nha bà liền cho cháu gái nhỏ uống thêm loại sữa này. Mặt khác, vì để có thêm nhiều dinh dưỡng cho An Bảo nên Miêu Xuân Hoa cũng uống một ít.

Sữa mạch nha này không chỉ quý giá, mà còn là Ninh Tu Ngạn lấy ra từ chính phần ăn của mình mang đến bồi bổ cho An Bảo. Vì thế làm gì có chuyện Miêu Vân Anh lấy ra chia cho mấy đứa bé khác.



“Đó là thằng bé Tu Ngạn tặng cho An Bảo, những người khác dù là ai cũng không thể đánh chủ ý lên sữa mạch nha, nếu muốn uống thì tự mình đi mua, đã cho mấy đứa bé nếm thử hương vị đã là tốt lắm rồi.”

Miêu Vân Anh cũng không phải keo kiệt, bà cũng đã pha một ít cho mấy đứa bé khác nếm thử. Chỉ là con người Vương Tiểu Thảo suốt ngày ghen tỵ, luôn muốn giành đồ ăn của An Bảo.

Cô con dâu này yên ổn được mấy ngày liền muốn gây sự, bà mới không quen nhìn tật xấu này của cô ta: “Cô là bác gái mà cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm đồ ăn của cháu gái, không biết xấu hổ sao?”

Lời này đúng là không lưu lại chút thể diện nào cho Vương Tiểu Thảo, dù cô ta da mặt dày cũng không chịu nỗi, liền âm thầm đạp chân chồng mình.

Trần Hữu Lương trừng mắt: “Cô đá tôi làm gì?” Bà vợ nhà hắn cả ngày đều thích gây chuyện, tuy hắn là người thành thật nhưng lại hiếu thuận. Suốt ngày thấy vợ mình hết kiếm chuyện này đến chuyện khác lại còn chọc mẹ mình tức giận; dù hắn tính tình đôn hậu, sẽ không làm ra chuyện đánh vợ cũng không nhiều lời nhưng vẻ mặt lạnh lùng tức giận.

Vương Tiểu Thảo cảm thấy chồng mình thật ngốc, cùng cô ta một chút ăn ý cũng không có. Cô ta tức giận quay người đi ra nhà chính, đến chén đĩa hôm nay cũng không rửa.

Chỉ là Miêu Vân Anh cũng không để cô ta làm bừa: “Quay lại, hôm nay cô rửa chén.”

Vương Tiểu Thảo rất giận, cảm thấy Trần gia khi dễ mình, nghĩ đến số mình thật khổ.

Cuộc sống bình yên trôi qua, dù có chút tranh chấp nhỏ nhưng đều bị Miêu Vân Anh giải quyết êm đẹp.

Còn về phần An Bảo, cô rốt cuộc cũng đi đến bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời đó là xoay người.

Tuy nhiên, An Bảo mới vừa xoay người, liền bị anh họ Trần Văn Gia đụng trúng khiến cô lảo đảo, nháy mắt biến thành nằm bò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook