Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng
Chương 31:
Hoa Hạ Thanh Tửu
04/12/2021
“An Bảo thật là đẹp.” Trần Văn Dân tiến nên nắm tay nhỏ của An Bảo, muốn duỗi tay xoa nắn gương mặt nhỏ của bé, nhưng lại bị Miêu Vân Anh đánh nhẹ một cái.
“Em gái còn rất nhỏ, không thể niết mặt nếu không em gái sẽ chảy nước miếng.”
Miêu Vân Anh đánh rất nhẹ, sắc mặt của Trần Văn Dân cũng không hề thay đổi, ngẩng đầu nhỏ lên nói: “Vốn dĩ em ấy đã chảy nước miếng.”
Cậu không niết mặt thì em gái cũng chảy nước miếng nha, bà nội gạt người.
“Cháu niết mặt thì em gái chảy nước miếng càng nhiều, không được niết mặt em. Mấy người các cháu cũng vậy, có biết hay không?” Miêu Vân Anh không yên tâm còn cảnh cáo mấy đứa cháu khác.
An Bảo: Tuy rằng bà nội có ý tốt nhưng cũng đừng nói ra chuyện mất mặt của cô có được không, cô không muốn nha.
Chảy nước miếng thật là chuyện xấu hổ mà.
Vương Tiểu Thảo ngăn Trần Văn Phú lại, quệt miệng thầm nghĩ: Ai hiếm lạ đi nựng mặt con nhóc đó chứ. Nhìn xem mẹ chồng thiên vị, cư nhiên lại để cho con nhóc đó mặc quần áo đẹp như vậy.
Thật ra, Vương Tiểu Thảo không muốn thừa nhận, khi nhìn thấy tiểu An Bảo mặc quần áo mới, trong phút chốc cô ta cảm thấy con nhóc này cũng thật đẹp. Không, khẳng định là cô ta hoa mắt rồi, tuyệt đối là vậy.
An Bảo cảm thấy thoải mái, dễ chịu khi nằm trong lòng của Miêu Vân Anh, căn bản không thấy được gương mặt chanh tinh* của bác hai gái. Cô chỉ cố gắng dùng sức rướn người lên bàn xem mọi người ăn cái gì. Nhưng vừa nhìn thấy thì cô hoàn toàn thất vọng, không những vậy mà còn rất đau lòng, khó trách mấy anh trai nhỏ đều gầy như vậy, nguyên lai là do thức ăn quá kém.
*Chanh tinh: chỉ người thích ghen tỵ.
Trên bàn, trước mặt mỗi người là một chén cháo loãng, hay còn được gọi là hồ du; bên trong cháo có một vài khối cà rốt, giữa bàn đặt đặt một chậu khoai lang và một đĩa rau luộc, bữa cơm đạm bạc khiến lòng người chua xót.
Nhìn lại thì từ ông bà nội, đến cha mẹ hay các anh chị họ đều rất gầy, sắc mặt vàng vọt, hiển nhiên là do thiếu dinh dưỡng. Thế nhưng, cô cũng biết ở thời đại này có thể ăn no là tốt lắm rồi, làm gì còn để ý đến chuyện có dinh dưỡng hay không.
Tuy hiện tại cô vẫn chưa xác định được bản thân có thật sự mang phúc vận hay không, cá và gà rừng hai lần trước cha cô mang về có quan hệ với cô hay không; nên cô nghĩ mình cần cố gắng chứng minh một chút, hy vọng lần sau cha cô đến bờ sông còn có thể vớt được cá lớn mang về để bồi bổ cho mọi người trong nhà; đặc biệt là những người yêu thương cô.
Miêu Vân Anh không biết cô cháu gái nhỏ nằm trong lòng mình đang lo lắng cho sức khỏe và việc ăn uống của mọi người trong nhà. Một tay bà ôm An Bảo, một tay cầm khối khoai lang lên ăn; may mắn tiểu An Bảo hiện vẫn còn bú sữa nên không cần theo chân cả nhà uống cháo loãng và ăn khoai lang. Nhưng bà vẫn phải nghĩ thêm biện pháp bổ sung dinh dưỡng cho mẹ con bé; như vậy thì tiểu An Bảo mới bú được sữa có nhiều dưỡng chất hơn.
Mà chủ ý này tự nhiên là đặt lên người Trần Hữu Phúc. Sau khi ăn xong liền bảo Trần Hữu Phúc ra bờ sông xem có thể vớt được cá to hay không: “Mẹ lo hiện tại là nông nhàn nên sẽ có nhiều người ra sông bắt cá, do đó nếu con vớt được cá nhỏ cũng phải mang về, tốt xấu gì cũng có chút thịt.”
“Hay để con đi vào trong núi nhìn xem có thể bắt được thỏ hoang hay không.” Trần Hữu Phúc cảm thấy mẹ anh nói có lý, đi bắt cá phỏng chừng thu hoạch không lớn.
Miêu Vân Anh lắc đầu: “Đừng đi vào núi, khẳng định người khác cũng sẽ đi săn bắt như chúng ta, nơi nào có nhiều gà rừng hay thỏ hoang như vậy, hơn nữa con cũng không phải người chuyên đi săn thú nếu đi sâu vào núi sẽ rất nguy hiểm, vẫn là nên ra bờ sông thử thời vận thì tốt hơn.”
Mặc dù, hai lần trước thằng ba đã mang về gà rừng và cá, nên lần này Miêu Vân Anh cũng muốn anh đi bắt thêm cá để có chút thịt cho người trong nhà bồi bổ.
Nhưng có chuyện khiến Miêu Vân Anh càng lo lắng hơn, đó là: thịt cá là thần tiên ban cho để cháu gái nhỏ bồi bổ, nếu người trong nhà đã được thơm lây lại còn muốn có nhiều thịt cá hơn thì liệu thần tiên có trách tội hay không? Việc này có làm tổn hại đến phúc khí của tiểu An Bảo nhà bà hay không?
Nếu vì cái ăn mà tổn hại đến phúc khí của An Bảo thì bọn họ tình nguyện không cần mấy món ăn ngon.
An Bảo nghe thấy Trần Hữu Phúc đi vào tây phòng nói với Miêu Xuân Hoa là muốn ra bờ sông bắt cá, thì liền bắt đầu yên lặng cầu nguyện, cô cũng không biết lo lắng của Miêu Vân Anh, nhưng thật ra chính bản thân cô cũng đang kiểm chứng xem mọi việc có giống với suy nghĩ của cô hay không. Chỉ là hiện tại cô còn quá nhỏ, không thể đi đâu được nên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cha cô có thể bắt được cá lớn để mọi người có thêm thức ăn.
Trong lúc Trần Hữu Phúc ra sông bắt cá, ở nhà An Bảo dù bú sữa vẫn mãi nghĩ đến việc này, chỉ tiết là cô còn quá nhỏ, nên vừa ăn xong là đã chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy cô liền cảm khái, hiện tại cô chỉ ăn rồi ngủ không khác gì heo con.
Chỉ là không biết cha cô có thể bắt được cá lớn không nữa?
“Mẹ, hình như An Bảo giống như đang có tâm sự?”Miêu Xuân Hoa nhìn cô con gái nhỏ nhà mình, nhịn không được liền bật cười.
Miêu Vân Anh nhìn An Bảo, cười nói: “Con bé nhỏ như vậy thì có tâm sự gì chứ, có thể là vẫn còn chưa tỉnh ngủ.” Xem bộ dáng ngốc ngốc của con bé là biết.
An Bảo: Mẹ đoán đúng rồi, bà nội nói sai rồi.
Mãi đến khi trời gần tối, Trần Hữu Phúc mới cõng sọt về nhà. Đúng lúc Diêu Thúy Phân đang ở trong sân viện thu quần áo nên thuận miệng hỏi: “Em ba bắt được cá sao?”
Trần Hữu Phúc cười nói: “Bắt được hai con cá lớn và vài con cá nhỏ, chị dâu cả mau lấy bồn bỏ cá vào để dưỡng thêm ít ngày.”
Không đợi Diêu Thúy Phân lấy bồn cho cá vào, Miêu Vân Anh đang ở tây phòng vừa nghe thấy động tĩnh liền đặt cháu gái nhỏ xuống giường rồi đi ra ngoài, vừa ra đến sân đã thấy trên tay Trần Hữu Phúc xách hai con cá chép dài khoảng mười tấc lập tức trở nên vui vẻ.
“Nhìn cũng không nhỏ, còn sống phải không? Đêm nay làm một con để cả nhà cùng ăn, những con khác thì dưỡng thêm một thời gian, lúc này cá vừa bắt lên còn tươi nên có thể nuôi sống.”
Khi bồn được lấy đến thì bà nhìn thấy trong sọt còn bốn con cá to cỡ bàn tay, mặc dù chỉ bằng một nửa so với hai con cá chép lớn nhưng cũng không nhỏ; ngoài cá thì trong sọt còn có một ít tôm nhỏ.
Trần Hữu Phúc: “Thời điểm này tôm cũng có chút thịt nên con liền bắt một chút, chỉ là bắt nó có chút khó khăn nên về trễ một chút.”
Miêu Vân Anh gật đầu: “Về trễ một chút cũng không sao. Hôm nay con bắt được không ít cá, chắc làm người khác ghen tỵ đến đỏ mắt. Tôm này không lớn cũng không còn cử động nên tối nay nấu ăn luôn.”
Thật ra, nếu tôm chiên với dầu sẽ ăn càng ngon hơn, nhưng hiện tại dầu rất quý; mỗi lần làm thức ăn chỉ có thể cho một ít dầu, muối, gừng băm và dấm vào là đã rất ngon rồi.
“Em gái còn rất nhỏ, không thể niết mặt nếu không em gái sẽ chảy nước miếng.”
Miêu Vân Anh đánh rất nhẹ, sắc mặt của Trần Văn Dân cũng không hề thay đổi, ngẩng đầu nhỏ lên nói: “Vốn dĩ em ấy đã chảy nước miếng.”
Cậu không niết mặt thì em gái cũng chảy nước miếng nha, bà nội gạt người.
“Cháu niết mặt thì em gái chảy nước miếng càng nhiều, không được niết mặt em. Mấy người các cháu cũng vậy, có biết hay không?” Miêu Vân Anh không yên tâm còn cảnh cáo mấy đứa cháu khác.
An Bảo: Tuy rằng bà nội có ý tốt nhưng cũng đừng nói ra chuyện mất mặt của cô có được không, cô không muốn nha.
Chảy nước miếng thật là chuyện xấu hổ mà.
Vương Tiểu Thảo ngăn Trần Văn Phú lại, quệt miệng thầm nghĩ: Ai hiếm lạ đi nựng mặt con nhóc đó chứ. Nhìn xem mẹ chồng thiên vị, cư nhiên lại để cho con nhóc đó mặc quần áo đẹp như vậy.
Thật ra, Vương Tiểu Thảo không muốn thừa nhận, khi nhìn thấy tiểu An Bảo mặc quần áo mới, trong phút chốc cô ta cảm thấy con nhóc này cũng thật đẹp. Không, khẳng định là cô ta hoa mắt rồi, tuyệt đối là vậy.
An Bảo cảm thấy thoải mái, dễ chịu khi nằm trong lòng của Miêu Vân Anh, căn bản không thấy được gương mặt chanh tinh* của bác hai gái. Cô chỉ cố gắng dùng sức rướn người lên bàn xem mọi người ăn cái gì. Nhưng vừa nhìn thấy thì cô hoàn toàn thất vọng, không những vậy mà còn rất đau lòng, khó trách mấy anh trai nhỏ đều gầy như vậy, nguyên lai là do thức ăn quá kém.
*Chanh tinh: chỉ người thích ghen tỵ.
Trên bàn, trước mặt mỗi người là một chén cháo loãng, hay còn được gọi là hồ du; bên trong cháo có một vài khối cà rốt, giữa bàn đặt đặt một chậu khoai lang và một đĩa rau luộc, bữa cơm đạm bạc khiến lòng người chua xót.
Nhìn lại thì từ ông bà nội, đến cha mẹ hay các anh chị họ đều rất gầy, sắc mặt vàng vọt, hiển nhiên là do thiếu dinh dưỡng. Thế nhưng, cô cũng biết ở thời đại này có thể ăn no là tốt lắm rồi, làm gì còn để ý đến chuyện có dinh dưỡng hay không.
Tuy hiện tại cô vẫn chưa xác định được bản thân có thật sự mang phúc vận hay không, cá và gà rừng hai lần trước cha cô mang về có quan hệ với cô hay không; nên cô nghĩ mình cần cố gắng chứng minh một chút, hy vọng lần sau cha cô đến bờ sông còn có thể vớt được cá lớn mang về để bồi bổ cho mọi người trong nhà; đặc biệt là những người yêu thương cô.
Miêu Vân Anh không biết cô cháu gái nhỏ nằm trong lòng mình đang lo lắng cho sức khỏe và việc ăn uống của mọi người trong nhà. Một tay bà ôm An Bảo, một tay cầm khối khoai lang lên ăn; may mắn tiểu An Bảo hiện vẫn còn bú sữa nên không cần theo chân cả nhà uống cháo loãng và ăn khoai lang. Nhưng bà vẫn phải nghĩ thêm biện pháp bổ sung dinh dưỡng cho mẹ con bé; như vậy thì tiểu An Bảo mới bú được sữa có nhiều dưỡng chất hơn.
Mà chủ ý này tự nhiên là đặt lên người Trần Hữu Phúc. Sau khi ăn xong liền bảo Trần Hữu Phúc ra bờ sông xem có thể vớt được cá to hay không: “Mẹ lo hiện tại là nông nhàn nên sẽ có nhiều người ra sông bắt cá, do đó nếu con vớt được cá nhỏ cũng phải mang về, tốt xấu gì cũng có chút thịt.”
“Hay để con đi vào trong núi nhìn xem có thể bắt được thỏ hoang hay không.” Trần Hữu Phúc cảm thấy mẹ anh nói có lý, đi bắt cá phỏng chừng thu hoạch không lớn.
Miêu Vân Anh lắc đầu: “Đừng đi vào núi, khẳng định người khác cũng sẽ đi săn bắt như chúng ta, nơi nào có nhiều gà rừng hay thỏ hoang như vậy, hơn nữa con cũng không phải người chuyên đi săn thú nếu đi sâu vào núi sẽ rất nguy hiểm, vẫn là nên ra bờ sông thử thời vận thì tốt hơn.”
Mặc dù, hai lần trước thằng ba đã mang về gà rừng và cá, nên lần này Miêu Vân Anh cũng muốn anh đi bắt thêm cá để có chút thịt cho người trong nhà bồi bổ.
Nhưng có chuyện khiến Miêu Vân Anh càng lo lắng hơn, đó là: thịt cá là thần tiên ban cho để cháu gái nhỏ bồi bổ, nếu người trong nhà đã được thơm lây lại còn muốn có nhiều thịt cá hơn thì liệu thần tiên có trách tội hay không? Việc này có làm tổn hại đến phúc khí của tiểu An Bảo nhà bà hay không?
Nếu vì cái ăn mà tổn hại đến phúc khí của An Bảo thì bọn họ tình nguyện không cần mấy món ăn ngon.
An Bảo nghe thấy Trần Hữu Phúc đi vào tây phòng nói với Miêu Xuân Hoa là muốn ra bờ sông bắt cá, thì liền bắt đầu yên lặng cầu nguyện, cô cũng không biết lo lắng của Miêu Vân Anh, nhưng thật ra chính bản thân cô cũng đang kiểm chứng xem mọi việc có giống với suy nghĩ của cô hay không. Chỉ là hiện tại cô còn quá nhỏ, không thể đi đâu được nên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cha cô có thể bắt được cá lớn để mọi người có thêm thức ăn.
Trong lúc Trần Hữu Phúc ra sông bắt cá, ở nhà An Bảo dù bú sữa vẫn mãi nghĩ đến việc này, chỉ tiết là cô còn quá nhỏ, nên vừa ăn xong là đã chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy cô liền cảm khái, hiện tại cô chỉ ăn rồi ngủ không khác gì heo con.
Chỉ là không biết cha cô có thể bắt được cá lớn không nữa?
“Mẹ, hình như An Bảo giống như đang có tâm sự?”Miêu Xuân Hoa nhìn cô con gái nhỏ nhà mình, nhịn không được liền bật cười.
Miêu Vân Anh nhìn An Bảo, cười nói: “Con bé nhỏ như vậy thì có tâm sự gì chứ, có thể là vẫn còn chưa tỉnh ngủ.” Xem bộ dáng ngốc ngốc của con bé là biết.
An Bảo: Mẹ đoán đúng rồi, bà nội nói sai rồi.
Mãi đến khi trời gần tối, Trần Hữu Phúc mới cõng sọt về nhà. Đúng lúc Diêu Thúy Phân đang ở trong sân viện thu quần áo nên thuận miệng hỏi: “Em ba bắt được cá sao?”
Trần Hữu Phúc cười nói: “Bắt được hai con cá lớn và vài con cá nhỏ, chị dâu cả mau lấy bồn bỏ cá vào để dưỡng thêm ít ngày.”
Không đợi Diêu Thúy Phân lấy bồn cho cá vào, Miêu Vân Anh đang ở tây phòng vừa nghe thấy động tĩnh liền đặt cháu gái nhỏ xuống giường rồi đi ra ngoài, vừa ra đến sân đã thấy trên tay Trần Hữu Phúc xách hai con cá chép dài khoảng mười tấc lập tức trở nên vui vẻ.
“Nhìn cũng không nhỏ, còn sống phải không? Đêm nay làm một con để cả nhà cùng ăn, những con khác thì dưỡng thêm một thời gian, lúc này cá vừa bắt lên còn tươi nên có thể nuôi sống.”
Khi bồn được lấy đến thì bà nhìn thấy trong sọt còn bốn con cá to cỡ bàn tay, mặc dù chỉ bằng một nửa so với hai con cá chép lớn nhưng cũng không nhỏ; ngoài cá thì trong sọt còn có một ít tôm nhỏ.
Trần Hữu Phúc: “Thời điểm này tôm cũng có chút thịt nên con liền bắt một chút, chỉ là bắt nó có chút khó khăn nên về trễ một chút.”
Miêu Vân Anh gật đầu: “Về trễ một chút cũng không sao. Hôm nay con bắt được không ít cá, chắc làm người khác ghen tỵ đến đỏ mắt. Tôm này không lớn cũng không còn cử động nên tối nay nấu ăn luôn.”
Thật ra, nếu tôm chiên với dầu sẽ ăn càng ngon hơn, nhưng hiện tại dầu rất quý; mỗi lần làm thức ăn chỉ có thể cho một ít dầu, muối, gừng băm và dấm vào là đã rất ngon rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.