Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 23:
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
18/11/2024
Mẹ Khương thấy con gái nói năng như vậy mới đúng là bình thường. Tự dưng hôm nay mang về nào là vải, nào là mạch nha tinh, nào là bánh đào khiến bà thấy lạ.
Mẹ Khương ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng anh ba và chị dâu của cô.
Khương Vân Thù không đi theo mà cầm đồ gõ cửa phòng bên cạnh rồi bước vào.
"Vân Vân về rồi à?" cha Khương cười hiền hòa.
"Vâng, con mang đồ về cho cha mẹ." Khương Vân Thù nhắc lại lời đã nói với mẹ.
Cha Khương càng vui, cười nói:
"Con với anh tư của con, đúng là nghĩ giống nhau."
Nhìn trên bàn có một hộp mạch nha tinh, một túi kẹo Đại Bạch Thố, cùng thịt và gạo, cô cười:
"Vậy cha mẹ mỗi người một hộp, uống để giám sát nhau nhé."
Bên ngoài vang lên tiếng mẹ Khương đang mắng mỏ. Cha Khương thắc mắc:
"Mẹ con làm gì vậy? Vừa rồi còn vui vẻ mà."
Khương Vân Thù gãi mũi kể lại chuyện mình mách mẹ khiến bà đi tìm chị dâu ba tính sổ.
Cha Khương trầm ngâm một lúc rồi gõ gõ ống điếu lên bàn:
"Thôi, lần này con mang về coi như xong. Sau này không cần mang nhiều đồ như vậy nữa. Kẹo này con mang về đi."
"Con mỗi tháng đã nộp một phần lương, thế này không cần thiết. Mang nhiều quá mọi người sẽ quen rồi sinh chuyện."
Khương Thiên bất đắc dĩ:
"Con chỉ lo cho sức khỏe của cha mẹ. Ăn uống tốt một chút thì sao đâu."
Khương Vân Thù nhìn cha mình, quả nhiên ông là người biết điều. Có một người cha như vậy, cô mới có thể thoải mái như hiện tại.
Cô nói khẽ:
"Cha, con với anh tư mang đồ về là để hiếu kính cha mẹ, đâu phải cho cả nhà. Dù có tiền cũng không tiêu nổi kiểu đó. Chỉ có cha mẹ ăn uống tốt, khỏe mạnh, chúng con ở ngoài mới yên tâm được."
Thái độ hôm nay của cô rất rõ ràng: cô sẵn sàng hiếu kính cha mẹ nhưng không có nghĩa vụ phải lo cho cả nhà.
Thực tế, trong bốn người anh, chỉ có anh tư là đối xử tốt nhất với cô. Ba người còn lại sau khi cưới vợ sinh con, dù vẫn coi cô là em gái nhưng không có sự nuông chiều như trước.
Tương lai nếu cần, cô có thể giúp đỡ một chút nhưng để trở thành "người chịu thiệt thòi" thì cô sẽ không chấp nhận.
Khương Vệ Quốc không phải kiểu người cố chấp giữ thể diện. Khi thấy cả con trai và con gái đều nói vậy, ông đành gật đầu đồng ý.
Đúng như con gái ông nói, ông cũng muốn an nhàn tuổi già. Ai mà muốn cả đời vất vả như trâu già, khi thì lo cho con cái, lúc lại lo cho cháu chắt?
Nghĩ vậy, ông mở gói kẹo sữa ra và bốc cho Khương Vân Thù và Khương Thiên mỗi người một nắm, cười vui vẻ:
“Ăn đi, ăn thoải mái.”
Khương Vân Thù bóc một viên kẹo, nếm thử. Loại kẹo này đậm vị sữa hơn cả loại mà cô từng mua trong siêu thị hiện đại. Nó không quá ngọt, rất ngon.
Mẹ Khương ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng anh ba và chị dâu của cô.
Khương Vân Thù không đi theo mà cầm đồ gõ cửa phòng bên cạnh rồi bước vào.
"Vân Vân về rồi à?" cha Khương cười hiền hòa.
"Vâng, con mang đồ về cho cha mẹ." Khương Vân Thù nhắc lại lời đã nói với mẹ.
Cha Khương càng vui, cười nói:
"Con với anh tư của con, đúng là nghĩ giống nhau."
Nhìn trên bàn có một hộp mạch nha tinh, một túi kẹo Đại Bạch Thố, cùng thịt và gạo, cô cười:
"Vậy cha mẹ mỗi người một hộp, uống để giám sát nhau nhé."
Bên ngoài vang lên tiếng mẹ Khương đang mắng mỏ. Cha Khương thắc mắc:
"Mẹ con làm gì vậy? Vừa rồi còn vui vẻ mà."
Khương Vân Thù gãi mũi kể lại chuyện mình mách mẹ khiến bà đi tìm chị dâu ba tính sổ.
Cha Khương trầm ngâm một lúc rồi gõ gõ ống điếu lên bàn:
"Thôi, lần này con mang về coi như xong. Sau này không cần mang nhiều đồ như vậy nữa. Kẹo này con mang về đi."
"Con mỗi tháng đã nộp một phần lương, thế này không cần thiết. Mang nhiều quá mọi người sẽ quen rồi sinh chuyện."
Khương Thiên bất đắc dĩ:
"Con chỉ lo cho sức khỏe của cha mẹ. Ăn uống tốt một chút thì sao đâu."
Khương Vân Thù nhìn cha mình, quả nhiên ông là người biết điều. Có một người cha như vậy, cô mới có thể thoải mái như hiện tại.
Cô nói khẽ:
"Cha, con với anh tư mang đồ về là để hiếu kính cha mẹ, đâu phải cho cả nhà. Dù có tiền cũng không tiêu nổi kiểu đó. Chỉ có cha mẹ ăn uống tốt, khỏe mạnh, chúng con ở ngoài mới yên tâm được."
Thái độ hôm nay của cô rất rõ ràng: cô sẵn sàng hiếu kính cha mẹ nhưng không có nghĩa vụ phải lo cho cả nhà.
Thực tế, trong bốn người anh, chỉ có anh tư là đối xử tốt nhất với cô. Ba người còn lại sau khi cưới vợ sinh con, dù vẫn coi cô là em gái nhưng không có sự nuông chiều như trước.
Tương lai nếu cần, cô có thể giúp đỡ một chút nhưng để trở thành "người chịu thiệt thòi" thì cô sẽ không chấp nhận.
Khương Vệ Quốc không phải kiểu người cố chấp giữ thể diện. Khi thấy cả con trai và con gái đều nói vậy, ông đành gật đầu đồng ý.
Đúng như con gái ông nói, ông cũng muốn an nhàn tuổi già. Ai mà muốn cả đời vất vả như trâu già, khi thì lo cho con cái, lúc lại lo cho cháu chắt?
Nghĩ vậy, ông mở gói kẹo sữa ra và bốc cho Khương Vân Thù và Khương Thiên mỗi người một nắm, cười vui vẻ:
“Ăn đi, ăn thoải mái.”
Khương Vân Thù bóc một viên kẹo, nếm thử. Loại kẹo này đậm vị sữa hơn cả loại mà cô từng mua trong siêu thị hiện đại. Nó không quá ngọt, rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.