Thập Niên 70: Anh Chồng Xưởng Trưởng Chỉ Thích Đưa Tiền, Không Thích Về Nhà!!
Chương 24:
Hỏa Sơn Khảo Lật Tử
18/11/2024
Nhìn cha vui vẻ, cô liền tươi cười nói thêm:
“Cha, đợi xong vụ mùa, cha bảo mẹ lấy vải con mang về may cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo mới. Lúc đó, cha mẹ sẽ là người hạnh phúc nhất làng.”
Lời này quả thật không ngoa. Ở làng hiện tại, người lớn tuổi có quần áo mới thực sự rất hiếm.
“Được, được, được.” Khương Vệ Quốc gật đầu liên tục.
Khương Thiên nhìn em gái với ánh mắt đầy kinh ngạc. Trời ơi, sao miệng lưỡi của cô út còn ngọt hơn cả anh ba của y vậy? Phải chăng y cũng nên học theo?
Hứa Anh thở hổn hển bước vào, Khương Vân Thù lập tức chạy đến đưa bà nắm kẹo:
“Mẹ thật giỏi. Con vừa nãy không nghe thấy chị ba dám cãi mẹ một câu nào. Mẹ ăn kẹo đi, ngọt lắm.”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Anh ngẩng cao đầu, đầy tự hào:
“Lúc trước, nếu không phải anh ba của con uống rượu bị cô ta bẫy, mẹ tuyệt đối không chọn cô ta làm con dâu. Sau này, nếu trong nhà ai nói gì, con cứ nói cho mẹ biết. Ai dám bắt nạt con gái mẹ, mẹ không để yên đâu.”
Đối với bà, con dâu chẳng bao giờ so được với con gái. Thậm chí, con trai cũng chưa chắc bằng con gái. Nuôi con trai trưởng thành đã là quá tốt, vì chúng phải lo cho cha mẹ già. Huống chi, bà đối xử với các con trai đâu có tệ.
“Mẹ ơi, con ở lại nhà vài hôm chắc không sao chứ?” Khương Vân Thù cười hỏi.
“Đương nhiên là được.” Hứa Anh đáp ngay nhưng rồi lập tức phản ứng:
“Con định ở nhà à? Có phải cãi nhau với rể quý của mẹ không?”
“Không có đâu. Mấy ngày nay anh ấy bận công việc ở nhà máy, về đến nhà thì con đã ngủ rồi. Ở nhà mãi buồn quá nên con định nhờ cha làm vài món đồ gỗ để dọn dẹp nhà cửa gọn gàng hơn.” Khương Vân Thù nói liền một hơi.
Khương Thiên nghe em gái nói dối trơn tru như thật, ngẩng lên nhìn trần nhà, thầm nghĩ: Miệng lưỡi em gái cũng giỏi phết.
“Được, chuyện nhỏ thôi.” Hứa Anh thay chồng đồng ý ngay:
“Muốn làm bao nhiêu thì làm. Đợt trước chuẩn bị hồi môn cho con, vẫn còn dư ít gỗ.”
Bà quay sang nhìn con trai thứ tư:
“Thiên, sao con vào đây mà mẹ không biết vậy?”
Khương Thiên thở dài:
“Mẹ, con đứng đây từ nãy. Chỉ là mẹ không nhìn thấy thôi.”
Hứa Anh ngẩn người, quay qua nhìn con gái thì thấy cô gật đầu xác nhận.
“Con đứng đây im lặng làm gì, làm mẹ giật cả mình.”
Khương Thiên: ...
“Mẹ, thịt và xương sườn, còn năm cân bột nữa, mẹ tính xem cất vào đâu.” Y chỉ vào đống đồ:
“Xương sườn mẹ hầm với củ cải cho em gái ăn bồi bổ. Nó bị đập đầu, còn chưa lành hẳn.”
Khương Thiên liếc thấy em gái cười lén, liền thẳng thắn nói:
“Em gái làm sao. Đưa mẹ coi thử vết thương của con đi. Mẹ xem ai đập con gái mẹ bị thương kìa? Đừng tưởng ở thành phố là mẹ không mắng được đâu.”
“Cha, đợi xong vụ mùa, cha bảo mẹ lấy vải con mang về may cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo mới. Lúc đó, cha mẹ sẽ là người hạnh phúc nhất làng.”
Lời này quả thật không ngoa. Ở làng hiện tại, người lớn tuổi có quần áo mới thực sự rất hiếm.
“Được, được, được.” Khương Vệ Quốc gật đầu liên tục.
Khương Thiên nhìn em gái với ánh mắt đầy kinh ngạc. Trời ơi, sao miệng lưỡi của cô út còn ngọt hơn cả anh ba của y vậy? Phải chăng y cũng nên học theo?
Hứa Anh thở hổn hển bước vào, Khương Vân Thù lập tức chạy đến đưa bà nắm kẹo:
“Mẹ thật giỏi. Con vừa nãy không nghe thấy chị ba dám cãi mẹ một câu nào. Mẹ ăn kẹo đi, ngọt lắm.”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Anh ngẩng cao đầu, đầy tự hào:
“Lúc trước, nếu không phải anh ba của con uống rượu bị cô ta bẫy, mẹ tuyệt đối không chọn cô ta làm con dâu. Sau này, nếu trong nhà ai nói gì, con cứ nói cho mẹ biết. Ai dám bắt nạt con gái mẹ, mẹ không để yên đâu.”
Đối với bà, con dâu chẳng bao giờ so được với con gái. Thậm chí, con trai cũng chưa chắc bằng con gái. Nuôi con trai trưởng thành đã là quá tốt, vì chúng phải lo cho cha mẹ già. Huống chi, bà đối xử với các con trai đâu có tệ.
“Mẹ ơi, con ở lại nhà vài hôm chắc không sao chứ?” Khương Vân Thù cười hỏi.
“Đương nhiên là được.” Hứa Anh đáp ngay nhưng rồi lập tức phản ứng:
“Con định ở nhà à? Có phải cãi nhau với rể quý của mẹ không?”
“Không có đâu. Mấy ngày nay anh ấy bận công việc ở nhà máy, về đến nhà thì con đã ngủ rồi. Ở nhà mãi buồn quá nên con định nhờ cha làm vài món đồ gỗ để dọn dẹp nhà cửa gọn gàng hơn.” Khương Vân Thù nói liền một hơi.
Khương Thiên nghe em gái nói dối trơn tru như thật, ngẩng lên nhìn trần nhà, thầm nghĩ: Miệng lưỡi em gái cũng giỏi phết.
“Được, chuyện nhỏ thôi.” Hứa Anh thay chồng đồng ý ngay:
“Muốn làm bao nhiêu thì làm. Đợt trước chuẩn bị hồi môn cho con, vẫn còn dư ít gỗ.”
Bà quay sang nhìn con trai thứ tư:
“Thiên, sao con vào đây mà mẹ không biết vậy?”
Khương Thiên thở dài:
“Mẹ, con đứng đây từ nãy. Chỉ là mẹ không nhìn thấy thôi.”
Hứa Anh ngẩn người, quay qua nhìn con gái thì thấy cô gật đầu xác nhận.
“Con đứng đây im lặng làm gì, làm mẹ giật cả mình.”
Khương Thiên: ...
“Mẹ, thịt và xương sườn, còn năm cân bột nữa, mẹ tính xem cất vào đâu.” Y chỉ vào đống đồ:
“Xương sườn mẹ hầm với củ cải cho em gái ăn bồi bổ. Nó bị đập đầu, còn chưa lành hẳn.”
Khương Thiên liếc thấy em gái cười lén, liền thẳng thắn nói:
“Em gái làm sao. Đưa mẹ coi thử vết thương của con đi. Mẹ xem ai đập con gái mẹ bị thương kìa? Đừng tưởng ở thành phố là mẹ không mắng được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.