Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 47: Chỉ Nói Chuyện Tốt, Không Nói Chuyện Xấu 1
Tố Thời
27/03/2022
Món thịt quý giá biết bao nhiêu, ánh mắt hai người chị dâu đều rất thành thật, muốn lập tức ăn thử hai miếng, bây giờ lại nghe mẹ chồng có vẻ muốn khuyên cô em chồng mang về, lập tức luống cuống.
Chị dâu cả bế Tiểu Niên, chị dâu thứ bế Tiểu Uyển, tay còn lại giữ chặt tay Miêu Lang Hương, đỡ bà vào trong nhà: “Mẹ, hiếm khi em Tú có được ý hiếu kính với mẹ! Mẹ khách sáo với con gái mình làm chi?”
Miêu Lan Hương bị hai đứa con dâu kéo vào nhà, vừa đi vừa hét: “Tay nghề em mình thế nào, các con còn chưa biết hả? Tới lúc đó thịt ba chỉ ngon cũng bị nó nấu khét hết rồi!”
Hai người con dâu sửng sốt, lúc này mới ý thức được sự lo lắng của mẹ chồng là gì.
Chỉ là hai bọn họ còn chưa kịp chạy ra ngoài bếp ngăn Chu Tú Tú lại, thì nghe thấy tiếng “lèo xèo” đó là tiếng xào thịt lửa mạnh!
Trước mắt ba người tối đen, tiêu rồi, tiêu rồi, thịt ngon như vậy, hết được ăn rồi!
Nghĩ đến miếng thịt kia nhất định sẽ bị cháy, hai người chị dâu cũng đau lòng.
Tuy rằng cả hai đều không thích cô em chồng này cho lắm, nhưng vốn là người tốt tính, trông thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy, họ còn lấy những chiếc trống lắc mà con mình từng chơi ra để trêu chọc.
Tiểu Niên và tiểu Uyển từ trước tới nay chưa từng gặp qua những món đồ chơi này nên ngay lập tức chú ý tới, đầu nhỏ lắc lư theo tiếng trống.
Mọi người đều bị chọc cười, có vẻ như đã lâu rồi gia đình này chưa có náo nhiệt như vậy.
Chu Tú Tú trực tiếp mang hai miếng thịt bỏ vào nồi.
Hiện tại trong thôn không có tủ lạnh, thịt ba chỉ muốn cất giữ, còn phải ướp, đến lúc đó chắc chắn cả nhà không nỡ ăn, năm mới cắt một miếng nhỏ làm thịt băm, ai cũng không được ăn thoải mái.
Làm món thịt kho tàu không hề dễ, ngoài việc phải biết canh lửa cho đứng mực, còn phải tốn kha khá thời gian. Trong khi chờ đợi, Chu Tú Tú còn làm thêm mấy cái bánh bằng bột ngô rồi dán ở vách nồi, chờ đến khi hương thơm tỏa khắp bốn phía, cô bày đĩa thịt thịnh soạn này ra.
Chu Tú Tú bưng hai cái đĩa sứ, một cái là thịt kho tàu, cái còn lại là bánh làm bằng bột ngô, cô mới vừa quay người lại định vào phòng, thì thấy Chu Đại và Chu Tiểu Bân vác cuốc về.
Vừa thấy Chu Tú Tú, ban đầu cả hai đều rất ngạc nhiên, sau đó lập tức nở nụ cười: “Em gái tới rồi!”
Chu Tú Tú gật đầu: “Hai anh ăn cơm đi.”
Nhà họ Chu không lớn, không ở riêng, từ trên xuống dưới có vài người chen chúc cùng một chỗ, trông rất là bức bách.
Nhưng lúc này, trên mặt của mọi người đều tràn đầy sự vui sướng, ánh mắt họ dán chặt vào đĩa thịt kho tàu.
Chu Tú Tú làm thịt kho tàu, cắt thành miếng nhỏ đều nhau, xếp rất ngay ngắn. Thịt kho tàu được áo qua lớp nước đường nên có màu đặc biệt hấp dẫn, khi dùng đũa nhẹ nhàng chọc vào thì vẫn thấy thịt vẫn còn độ đàn hồi, ai nhìn cũng ứa nước miếng.
“Tú, em nấu ăn sao?” Chị dâu cả Chu kinh ngạc hỏi.
Chu Tú Tú mỉm cười: “Mới vừa học trước đó không lâu.”
Miêu Lan Hương cũng bị tay nghề của Chu Tú Tú làm kinh ngạc một chút, chờ sau khi phản ứng lại, cầm đũa gắp hai miếng thịt vào hai cái bát nhỏ.
Hai đứa bé đã sớm nản lòng, trông thấy miếng thịt thơm nức đến trước mặt mình, lập tức dùng ngón tay ngắn ngủn của mình vụng về cầm đũa, từ từ đưa lên miệng nhỏ.
Thịt có hương vị thật thơm, vừa thơm vừa mềm, so với kẹo còn ngon hơn, Tiểu Niên và Tiểu Uyển dùng bát nhỏ ăn vô cùng nghiêm túc. Nhưng thịt này bị hầm quá mềm, hai người bọn họ còn chưa kịp nhai, đã tan vào trong miệng.
Cả hai liếm liếm khóe miệng, chưa kịp thỏa mãn.
Mấy đứa nhỏ nhà hai anh lớn cũng nhốn nháo hết lên, Miêu Lan Hương không thiên vị, gắp vào trong bát mỗi đứa một miếng, để bọn nhỏ ăn xong rồi lại gắp.
Mãi cho đến khi mấy đứa trẻ phát ra âm thanh cảm thán, Miêu Lan Hương mới đè nén được cảm xúc kích động, nói: “Chúng ta cũng ăn thôi. ”
Sau đó, bà sử dụng đôi đũa đã dính nước thịt.
Hương thơm nồng đậm bay qua chóp mũi, Miêu Lan Hương chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, mới nếm một miếng thịt kho tàu.
Nuốt xuống, Miêu Lan Hương suýt chút nữa đã khóc không thành tiếng.
Hai người chị dâu cũng không khách khí nữa, hai mắt phát sáng bắt đầu ăn thịt.
Lúc nhai, hốc mắt hai người cũng đỏ lên.
Mùi thịt này đã lâu không gặp.
Hai người đàn ông đã sớm đói đến mức ngực dính vào lưng, lập tức duỗi đũa gắp một miếng.
Cắn một miếng, thịt mềm trong miệng toả ra mùi thơm khiến người ta không thể kháng cự.
Chu Đại Bân sửng sốt, ánh mắt lóe sáng, muốn gắp thêm nhưng lại ngượng ngùng.
Chu Tiểu Bân cũng cảm nhận thật cẩn thận hương vị tinh tế ở trong miệng.
Chị dâu cả bế Tiểu Niên, chị dâu thứ bế Tiểu Uyển, tay còn lại giữ chặt tay Miêu Lang Hương, đỡ bà vào trong nhà: “Mẹ, hiếm khi em Tú có được ý hiếu kính với mẹ! Mẹ khách sáo với con gái mình làm chi?”
Miêu Lan Hương bị hai đứa con dâu kéo vào nhà, vừa đi vừa hét: “Tay nghề em mình thế nào, các con còn chưa biết hả? Tới lúc đó thịt ba chỉ ngon cũng bị nó nấu khét hết rồi!”
Hai người con dâu sửng sốt, lúc này mới ý thức được sự lo lắng của mẹ chồng là gì.
Chỉ là hai bọn họ còn chưa kịp chạy ra ngoài bếp ngăn Chu Tú Tú lại, thì nghe thấy tiếng “lèo xèo” đó là tiếng xào thịt lửa mạnh!
Trước mắt ba người tối đen, tiêu rồi, tiêu rồi, thịt ngon như vậy, hết được ăn rồi!
Nghĩ đến miếng thịt kia nhất định sẽ bị cháy, hai người chị dâu cũng đau lòng.
Tuy rằng cả hai đều không thích cô em chồng này cho lắm, nhưng vốn là người tốt tính, trông thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy, họ còn lấy những chiếc trống lắc mà con mình từng chơi ra để trêu chọc.
Tiểu Niên và tiểu Uyển từ trước tới nay chưa từng gặp qua những món đồ chơi này nên ngay lập tức chú ý tới, đầu nhỏ lắc lư theo tiếng trống.
Mọi người đều bị chọc cười, có vẻ như đã lâu rồi gia đình này chưa có náo nhiệt như vậy.
Chu Tú Tú trực tiếp mang hai miếng thịt bỏ vào nồi.
Hiện tại trong thôn không có tủ lạnh, thịt ba chỉ muốn cất giữ, còn phải ướp, đến lúc đó chắc chắn cả nhà không nỡ ăn, năm mới cắt một miếng nhỏ làm thịt băm, ai cũng không được ăn thoải mái.
Làm món thịt kho tàu không hề dễ, ngoài việc phải biết canh lửa cho đứng mực, còn phải tốn kha khá thời gian. Trong khi chờ đợi, Chu Tú Tú còn làm thêm mấy cái bánh bằng bột ngô rồi dán ở vách nồi, chờ đến khi hương thơm tỏa khắp bốn phía, cô bày đĩa thịt thịnh soạn này ra.
Chu Tú Tú bưng hai cái đĩa sứ, một cái là thịt kho tàu, cái còn lại là bánh làm bằng bột ngô, cô mới vừa quay người lại định vào phòng, thì thấy Chu Đại và Chu Tiểu Bân vác cuốc về.
Vừa thấy Chu Tú Tú, ban đầu cả hai đều rất ngạc nhiên, sau đó lập tức nở nụ cười: “Em gái tới rồi!”
Chu Tú Tú gật đầu: “Hai anh ăn cơm đi.”
Nhà họ Chu không lớn, không ở riêng, từ trên xuống dưới có vài người chen chúc cùng một chỗ, trông rất là bức bách.
Nhưng lúc này, trên mặt của mọi người đều tràn đầy sự vui sướng, ánh mắt họ dán chặt vào đĩa thịt kho tàu.
Chu Tú Tú làm thịt kho tàu, cắt thành miếng nhỏ đều nhau, xếp rất ngay ngắn. Thịt kho tàu được áo qua lớp nước đường nên có màu đặc biệt hấp dẫn, khi dùng đũa nhẹ nhàng chọc vào thì vẫn thấy thịt vẫn còn độ đàn hồi, ai nhìn cũng ứa nước miếng.
“Tú, em nấu ăn sao?” Chị dâu cả Chu kinh ngạc hỏi.
Chu Tú Tú mỉm cười: “Mới vừa học trước đó không lâu.”
Miêu Lan Hương cũng bị tay nghề của Chu Tú Tú làm kinh ngạc một chút, chờ sau khi phản ứng lại, cầm đũa gắp hai miếng thịt vào hai cái bát nhỏ.
Hai đứa bé đã sớm nản lòng, trông thấy miếng thịt thơm nức đến trước mặt mình, lập tức dùng ngón tay ngắn ngủn của mình vụng về cầm đũa, từ từ đưa lên miệng nhỏ.
Thịt có hương vị thật thơm, vừa thơm vừa mềm, so với kẹo còn ngon hơn, Tiểu Niên và Tiểu Uyển dùng bát nhỏ ăn vô cùng nghiêm túc. Nhưng thịt này bị hầm quá mềm, hai người bọn họ còn chưa kịp nhai, đã tan vào trong miệng.
Cả hai liếm liếm khóe miệng, chưa kịp thỏa mãn.
Mấy đứa nhỏ nhà hai anh lớn cũng nhốn nháo hết lên, Miêu Lan Hương không thiên vị, gắp vào trong bát mỗi đứa một miếng, để bọn nhỏ ăn xong rồi lại gắp.
Mãi cho đến khi mấy đứa trẻ phát ra âm thanh cảm thán, Miêu Lan Hương mới đè nén được cảm xúc kích động, nói: “Chúng ta cũng ăn thôi. ”
Sau đó, bà sử dụng đôi đũa đã dính nước thịt.
Hương thơm nồng đậm bay qua chóp mũi, Miêu Lan Hương chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, mới nếm một miếng thịt kho tàu.
Nuốt xuống, Miêu Lan Hương suýt chút nữa đã khóc không thành tiếng.
Hai người chị dâu cũng không khách khí nữa, hai mắt phát sáng bắt đầu ăn thịt.
Lúc nhai, hốc mắt hai người cũng đỏ lên.
Mùi thịt này đã lâu không gặp.
Hai người đàn ông đã sớm đói đến mức ngực dính vào lưng, lập tức duỗi đũa gắp một miếng.
Cắn một miếng, thịt mềm trong miệng toả ra mùi thơm khiến người ta không thể kháng cự.
Chu Đại Bân sửng sốt, ánh mắt lóe sáng, muốn gắp thêm nhưng lại ngượng ngùng.
Chu Tiểu Bân cũng cảm nhận thật cẩn thận hương vị tinh tế ở trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.