Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký
Chương 48: Chỉ Nói Chuyện Tốt, Không Nói Chuyện Xấu 2
Tố Thời
27/03/2022
Chu Tú Tú cảm thấy bọn họ cũng không dễ dàng gì: “Mọi người đừng khách khí, chẳng mấy khi mới có thể ăn thịt như thế này, cứ thoải mái đi. ”
Cả nhà nghe Chu Tú Tú nói, đưa mắt nhìn nhau.
Chu Đại Bân hỏi: “Em gái à, em lấy đâu ra nhiều thịt như vậy? Không để lại một ít cho nhà chồng em sao?”
“Trợ cấp của cha đứa bé gửi cho em một ít tiền cùng vé thịt.” Chu Tú Tú nói xong, thể hiện rõ rằng không muốn thảo luận vấn đề này nữa, lại gắp một đũa thịt kho tàu chia cho Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Hai đứa nhỏ thật sự rất ngoan, suốt cả đêm, nếu người lớn không hỏi hai đứa cũng không lên tiếng. Nhìn bộ dáng yên tĩnh của ba mẹ con, trong lòng cả nhà giống như là bị đè một tảng đá, vô cùng nặng nề.
Miêu Lan Hương nhịn không được lau nước mắt, con gái của bà càng lúc càng hiểu chuyện, chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu.
Miêu Lan Hương khóc, tất cả mọi người đều vội vàng an ủi.
“Mọi người đừng như vậy, con sống rất tốt.” Chu Tú Tú khó xử nói.
Lời này qua tai mọi người, càng thêm đau lòng.
Chu Đại Bân thở dài: “Em gái, tiền trợ cấp rất nhanh sẽ tiêu hết thôi. Hi Bình đi rồi, em còn trẻ như vậy cũng không thể thủ tiết cả đời được. Để anh giới thiệu cho em vài đối tượng thích hợp, em đi xem mắt thử nhé.”
Miêu Lan Hương lau nước mắt: “Đúng vậy, thằng nhóc nhà họ Trần lần trước không phải rất tốt sao? Mẹ thấy con lưỡng lự mà.”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, huống chi nếu em gái anh không tái giá, nhà chồng về sau cũng không biết phải làm thế nào với con bé. Chị dâu Chu thầm tính toán, cũng mở miệng nói:“Em gái xinh đẹp như vậy, vẫn còn có thể chọn lựa, em thích kiểu người như nào?”
Chu Tú Tú vốn nghĩ đến ý tốt của bọn họ mình có thể nghe rồi để tai này chạy qua tai kia là được.
Nhưng cô không nghĩ tới, lời nói của chị dâu càng ngày càng vượt ngoài kiểm soát: “Nhìn dáng người của em không hề giống như đã từng sinh con, chỉ cần không mang hai đứa bé đến nhà chồng mới là được. Mọi chuyện sẽ giống như trước đây thôi, không kém hơn so với chồng cũ của em là mấy.”
Nghe bác gái nói vậy, Tiểu Niên và Tiểu Uyển cúi đầu, lông mi dài buông xuống ngăn trở ánh mắt mất mát, bàn tay đen nhỏ bé vặn góc áo mình không buông.
Chu Tú Tú cầm tay bọn nhỏ, lông mày nhíu lại: “Em tạm thời không có ý định tái giá, mà cho dù sau này gặp được duyên phận thật sự muốn tái giá đi chăng nữa, em vẫn sẽ đem theo hai đứa nhỏ không rời.”
Hai đứa trẻ lập tức ngẩng mặt lên, đồng loạt nhìn cô chằm chằm, hai đôi mắt trong suốt chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự khẩn trương, dường như nếu chúng không dựng thẳng lỗ tai để nghe thì sẽ bỏ qua lời mẹ nói.
“Tú Tú, con ngốc…”
Miêu Lan Hương đau đớn vô cùng, vẻ mặt hận sắt không thành thép, nhưng bà còn chưa nói hết đã bị Chu Tú Tú cắt lời.
“Mẹ, hai đứa tuy còn nhỏ nhưng cái gì cũng hiểu, đừng nói những lời này làm tổn thương trái tim chúng. Chúng là con của con, là trách nhiệm của con chứ không phải là gánh nặng.”
Chu Tú Tú dứt lời, cúi đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ, nở một nụ cười dịu dàng.
Hai đứa trẻ rõ đang ở độ tuổi không hiểu chuyện cũng không nhớ chuyện, nhưng lúc này trên mặt lại lộ ra vẻ mừng rỡ, hai mắt đều trở nên sáng ngời.
Một nhà họ Chu im lặng một hồi, vừa cảm thấy tội nghiệp cho hai đứa nhỏ, vừa thấy bất đắc dĩ với sự lựa chọn của Chu Tú Tú, lắc đầu thở dài, tóm lại là vẫn không nói gì.
Sắc trời dần tối, Chu Tú Tú mang theo hai đứa nhỏ về nhà, Miêu Lan Hương cầm hai miếng vải lớn, nhét vào giỏ của cô.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Chu Tú Tú kinh ngạc nói.
Miêu Lan Hương hạ thấp giọng: “Mấy thước vải này cho con mang đi may quần áo mới, nhìn con gái nhà ta đẹp biết bao mà cả ngày ăn mặc xám xịt trông như con dâu khổ sở nhà ai vậy.”
Miêu Lan Hương cố ý hạ thấp giọng, bà không muốn chọc cho hai con dâu của mình đỏ mắt. Vải vóc này của bà lấy ra không có ý định cầm lại, Chu Tú Tú từ chối một hồi lâu, chỉ có thể nhận lấy.
Ra cửa, hai anh lớn muốn đến nhà cán bộ thôn mượn xe đạp đưa họ về nhà.
Chu Tú Tú vội vàng từ chối: “Chỉ có vài bước thôi, để em cùng hai đứa đi bộ về nhà là được rồi, anh cả anh hai, hai người không cần phải khách khí làm gì.”
Ánh trăng trong suốt chiếu lên mặt gương mặt của Chu Tú Tú, phảng phất trở nên dịu dàng. Thấy cô nghĩ cho nhà mẹ đẻ như vậy, đáy lòng Chu Đại Bân và Chu Tiểu Bân cảm thấy chút ấm áp.
Em gái thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Đêm mùa hè yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có một cơn gió thổi qua, khiến bầu không khí trở nên mát mẻ.
Chu Tú Tú bước đi vui vẻ, tâm tình cũng vui vẻ, đọc đồng dao dẫn bọn nhỏ trở về thôn Thứu Sơn.
Cả nhà nghe Chu Tú Tú nói, đưa mắt nhìn nhau.
Chu Đại Bân hỏi: “Em gái à, em lấy đâu ra nhiều thịt như vậy? Không để lại một ít cho nhà chồng em sao?”
“Trợ cấp của cha đứa bé gửi cho em một ít tiền cùng vé thịt.” Chu Tú Tú nói xong, thể hiện rõ rằng không muốn thảo luận vấn đề này nữa, lại gắp một đũa thịt kho tàu chia cho Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Hai đứa nhỏ thật sự rất ngoan, suốt cả đêm, nếu người lớn không hỏi hai đứa cũng không lên tiếng. Nhìn bộ dáng yên tĩnh của ba mẹ con, trong lòng cả nhà giống như là bị đè một tảng đá, vô cùng nặng nề.
Miêu Lan Hương nhịn không được lau nước mắt, con gái của bà càng lúc càng hiểu chuyện, chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu.
Miêu Lan Hương khóc, tất cả mọi người đều vội vàng an ủi.
“Mọi người đừng như vậy, con sống rất tốt.” Chu Tú Tú khó xử nói.
Lời này qua tai mọi người, càng thêm đau lòng.
Chu Đại Bân thở dài: “Em gái, tiền trợ cấp rất nhanh sẽ tiêu hết thôi. Hi Bình đi rồi, em còn trẻ như vậy cũng không thể thủ tiết cả đời được. Để anh giới thiệu cho em vài đối tượng thích hợp, em đi xem mắt thử nhé.”
Miêu Lan Hương lau nước mắt: “Đúng vậy, thằng nhóc nhà họ Trần lần trước không phải rất tốt sao? Mẹ thấy con lưỡng lự mà.”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, huống chi nếu em gái anh không tái giá, nhà chồng về sau cũng không biết phải làm thế nào với con bé. Chị dâu Chu thầm tính toán, cũng mở miệng nói:“Em gái xinh đẹp như vậy, vẫn còn có thể chọn lựa, em thích kiểu người như nào?”
Chu Tú Tú vốn nghĩ đến ý tốt của bọn họ mình có thể nghe rồi để tai này chạy qua tai kia là được.
Nhưng cô không nghĩ tới, lời nói của chị dâu càng ngày càng vượt ngoài kiểm soát: “Nhìn dáng người của em không hề giống như đã từng sinh con, chỉ cần không mang hai đứa bé đến nhà chồng mới là được. Mọi chuyện sẽ giống như trước đây thôi, không kém hơn so với chồng cũ của em là mấy.”
Nghe bác gái nói vậy, Tiểu Niên và Tiểu Uyển cúi đầu, lông mi dài buông xuống ngăn trở ánh mắt mất mát, bàn tay đen nhỏ bé vặn góc áo mình không buông.
Chu Tú Tú cầm tay bọn nhỏ, lông mày nhíu lại: “Em tạm thời không có ý định tái giá, mà cho dù sau này gặp được duyên phận thật sự muốn tái giá đi chăng nữa, em vẫn sẽ đem theo hai đứa nhỏ không rời.”
Hai đứa trẻ lập tức ngẩng mặt lên, đồng loạt nhìn cô chằm chằm, hai đôi mắt trong suốt chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự khẩn trương, dường như nếu chúng không dựng thẳng lỗ tai để nghe thì sẽ bỏ qua lời mẹ nói.
“Tú Tú, con ngốc…”
Miêu Lan Hương đau đớn vô cùng, vẻ mặt hận sắt không thành thép, nhưng bà còn chưa nói hết đã bị Chu Tú Tú cắt lời.
“Mẹ, hai đứa tuy còn nhỏ nhưng cái gì cũng hiểu, đừng nói những lời này làm tổn thương trái tim chúng. Chúng là con của con, là trách nhiệm của con chứ không phải là gánh nặng.”
Chu Tú Tú dứt lời, cúi đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ, nở một nụ cười dịu dàng.
Hai đứa trẻ rõ đang ở độ tuổi không hiểu chuyện cũng không nhớ chuyện, nhưng lúc này trên mặt lại lộ ra vẻ mừng rỡ, hai mắt đều trở nên sáng ngời.
Một nhà họ Chu im lặng một hồi, vừa cảm thấy tội nghiệp cho hai đứa nhỏ, vừa thấy bất đắc dĩ với sự lựa chọn của Chu Tú Tú, lắc đầu thở dài, tóm lại là vẫn không nói gì.
Sắc trời dần tối, Chu Tú Tú mang theo hai đứa nhỏ về nhà, Miêu Lan Hương cầm hai miếng vải lớn, nhét vào giỏ của cô.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Chu Tú Tú kinh ngạc nói.
Miêu Lan Hương hạ thấp giọng: “Mấy thước vải này cho con mang đi may quần áo mới, nhìn con gái nhà ta đẹp biết bao mà cả ngày ăn mặc xám xịt trông như con dâu khổ sở nhà ai vậy.”
Miêu Lan Hương cố ý hạ thấp giọng, bà không muốn chọc cho hai con dâu của mình đỏ mắt. Vải vóc này của bà lấy ra không có ý định cầm lại, Chu Tú Tú từ chối một hồi lâu, chỉ có thể nhận lấy.
Ra cửa, hai anh lớn muốn đến nhà cán bộ thôn mượn xe đạp đưa họ về nhà.
Chu Tú Tú vội vàng từ chối: “Chỉ có vài bước thôi, để em cùng hai đứa đi bộ về nhà là được rồi, anh cả anh hai, hai người không cần phải khách khí làm gì.”
Ánh trăng trong suốt chiếu lên mặt gương mặt của Chu Tú Tú, phảng phất trở nên dịu dàng. Thấy cô nghĩ cho nhà mẹ đẻ như vậy, đáy lòng Chu Đại Bân và Chu Tiểu Bân cảm thấy chút ấm áp.
Em gái thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Đêm mùa hè yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có một cơn gió thổi qua, khiến bầu không khí trở nên mát mẻ.
Chu Tú Tú bước đi vui vẻ, tâm tình cũng vui vẻ, đọc đồng dao dẫn bọn nhỏ trở về thôn Thứu Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.