Thập Niên 70: Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón
Chương 19:
Vong Trần Tửu
06/10/2024
Nhưng bị mọi người dồn ánh mắt nhìn chăm chú, cô đành cố lấy hết can đảm bước tới: “Đồng chí Diệp, có việc gì vậy?” Diệp Thanh Nguyệt đưa cho Vương Huyên mấy lá thư trong tay: “Chị Vương, chị học hết cấp ba, chắc là hiểu được nội dung những lá thư này chứ?” Người trong thôn phần lớn không học hành gì nhiều, chữ nghĩa chỉ biết qua loa.
Nếu tự cô đọc, Trần Ngọc Lan có thể sẽ phản ứng lại, bảo cô bịa đặt rồi nhân cơ hội giật lấy những lá thư này mà tiêu hủy chứng cứ.
Nghĩ kỹ, Diệp Thanh Nguyệt mới nhờ đến đội trưởng thanh niên trí thức.
“Đọc hiểu thì chắc là đọc được rồi…” Vương Huyên không muốn dính vào chuyện của người khác, nhưng ánh mắt háo hức tò mò của đám đông quá áp lực.
Cô đành mở những lá thư Diệp Thanh Nguyệt đưa, vừa đọc vừa vô thức cất lời: “Thanh Nguyệt, em là vầng trăng sáng, xưa có Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, nay có ta, Hứa Văn Thư, theo đuổi ánh trăng.
Ta nguyện như Khoa Phụ, vì đuổi theo người mình thương mà hy sinh tất cả…” Vừa mới đọc được hai dòng, Vương Huyên đã cảm thấy nổi da gà khắp người, không chịu nổi mà ném luôn tờ giấy đi.
Những lời lẽ này quá lộ liễu, quá sến sẩm! Ơ? Khoan đã? “Ta, Hứa Văn Thư, theo đuổi ánh trăng? Hứa Văn Thư?” Vương Huyên mở to mắt kinh ngạc: “Đây là thư tình của anh Hứa Văn Thư gửi cho em sao?!” Quá sốc, Vương Huyên không kiểm soát được âm lượng của mình, cứ như đang nói qua loa phóng thanh vậy.
Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một câu nói vang trời kia: “Đây là thư tình của anh Hứa Văn Thư gửi cho em sao?!” Ngay lập tức, sân nhà Diệp gia rộn lên như ong vỡ tổ.
“Anh Hứa Văn Thư từng viết thư tình cho Diệp Thanh Nguyệt sao?!” “Chuyện này là lúc nào vậy?” “Chắc chắn là trước khi anh ấy đính hôn với Diệp Phương rồi, mọi người xem đi, Diệp Thanh Nguyệt cầm cả một xấp thư kìa, phải đến mười mấy lá!” Nhiều thư như vậy, sao có thể viết trong một, hai ngày được? “Có khi nào anh Hứa với Diệp Thanh Nguyệt đã qua lại từ lâu rồi không?” “Vậy tại sao hôm trước còn thấy anh Hứa với Diệp Phương ôm nhau ở sau núi?” Nhắc đến đây, cả đám người lập tức im bặt.
Chuyện này có khi nào… Đúng là một gã đàn ông bắt cá hai tay! Hóa ra không phải Diệp Thanh Nguyệt quyến rũ chồng chưa cưới của chị họ, mà là anh ta muốn chơi cả hai chị em sao! Chờ đã.
Một người phụ nữ trong đám đông, khuôn mặt tròn trịa, bất ngờ lên tiếng: “Thanh Nguyệt, vừa rồi cháu nói gì ấy nhỉ? Dì hai của cháu và Tiểu Phương đều biết về mấy lá thư tình đó sao?” “Có phải họ bảo cháu giấu nhẹm chuyện này không?” Nghe vậy, Diệp Thanh Nguyệt mím chặt môi.
Cô chưa kịp nói gì thì nước mắt đã rơi lã chã.
Vốn dĩ cô đã mang vẻ ngoài mong manh yếu đuối, giờ lại càng khiến người khác thương cảm.
Thấy những giọt nước mắt ấy, đám đông càng thêm xót xa và có cảm tình với cô.
“Dì hai bảo, mặc dù chuyện tình cảm phải theo thứ tự trước sau, nhưng chị Tiểu Phương vì anh Hứa mà đã đánh mất danh dự.
Nếu cháu không nhường anh ấy cho chị ấy, thì cả đời chị ấy sẽ không lấy được ai nữa…” Diệp Thanh Nguyệt lau nước mắt, nói vài câu nhưng mang đến một lượng thông tin rất lớn.
Nếu tự cô đọc, Trần Ngọc Lan có thể sẽ phản ứng lại, bảo cô bịa đặt rồi nhân cơ hội giật lấy những lá thư này mà tiêu hủy chứng cứ.
Nghĩ kỹ, Diệp Thanh Nguyệt mới nhờ đến đội trưởng thanh niên trí thức.
“Đọc hiểu thì chắc là đọc được rồi…” Vương Huyên không muốn dính vào chuyện của người khác, nhưng ánh mắt háo hức tò mò của đám đông quá áp lực.
Cô đành mở những lá thư Diệp Thanh Nguyệt đưa, vừa đọc vừa vô thức cất lời: “Thanh Nguyệt, em là vầng trăng sáng, xưa có Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, nay có ta, Hứa Văn Thư, theo đuổi ánh trăng.
Ta nguyện như Khoa Phụ, vì đuổi theo người mình thương mà hy sinh tất cả…” Vừa mới đọc được hai dòng, Vương Huyên đã cảm thấy nổi da gà khắp người, không chịu nổi mà ném luôn tờ giấy đi.
Những lời lẽ này quá lộ liễu, quá sến sẩm! Ơ? Khoan đã? “Ta, Hứa Văn Thư, theo đuổi ánh trăng? Hứa Văn Thư?” Vương Huyên mở to mắt kinh ngạc: “Đây là thư tình của anh Hứa Văn Thư gửi cho em sao?!” Quá sốc, Vương Huyên không kiểm soát được âm lượng của mình, cứ như đang nói qua loa phóng thanh vậy.
Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một câu nói vang trời kia: “Đây là thư tình của anh Hứa Văn Thư gửi cho em sao?!” Ngay lập tức, sân nhà Diệp gia rộn lên như ong vỡ tổ.
“Anh Hứa Văn Thư từng viết thư tình cho Diệp Thanh Nguyệt sao?!” “Chuyện này là lúc nào vậy?” “Chắc chắn là trước khi anh ấy đính hôn với Diệp Phương rồi, mọi người xem đi, Diệp Thanh Nguyệt cầm cả một xấp thư kìa, phải đến mười mấy lá!” Nhiều thư như vậy, sao có thể viết trong một, hai ngày được? “Có khi nào anh Hứa với Diệp Thanh Nguyệt đã qua lại từ lâu rồi không?” “Vậy tại sao hôm trước còn thấy anh Hứa với Diệp Phương ôm nhau ở sau núi?” Nhắc đến đây, cả đám người lập tức im bặt.
Chuyện này có khi nào… Đúng là một gã đàn ông bắt cá hai tay! Hóa ra không phải Diệp Thanh Nguyệt quyến rũ chồng chưa cưới của chị họ, mà là anh ta muốn chơi cả hai chị em sao! Chờ đã.
Một người phụ nữ trong đám đông, khuôn mặt tròn trịa, bất ngờ lên tiếng: “Thanh Nguyệt, vừa rồi cháu nói gì ấy nhỉ? Dì hai của cháu và Tiểu Phương đều biết về mấy lá thư tình đó sao?” “Có phải họ bảo cháu giấu nhẹm chuyện này không?” Nghe vậy, Diệp Thanh Nguyệt mím chặt môi.
Cô chưa kịp nói gì thì nước mắt đã rơi lã chã.
Vốn dĩ cô đã mang vẻ ngoài mong manh yếu đuối, giờ lại càng khiến người khác thương cảm.
Thấy những giọt nước mắt ấy, đám đông càng thêm xót xa và có cảm tình với cô.
“Dì hai bảo, mặc dù chuyện tình cảm phải theo thứ tự trước sau, nhưng chị Tiểu Phương vì anh Hứa mà đã đánh mất danh dự.
Nếu cháu không nhường anh ấy cho chị ấy, thì cả đời chị ấy sẽ không lấy được ai nữa…” Diệp Thanh Nguyệt lau nước mắt, nói vài câu nhưng mang đến một lượng thông tin rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.