Thập Niên 70: Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón
Chương 20:
Vong Trần Tửu
06/10/2024
Câu “chuyện tình cảm phải theo thứ tự trước sau” ám chỉ Diệp Phương mới là người thứ ba chen vào! Câu sau lại càng khiến mọi người bối rối hơn: “Vì anh Hứa mà đánh mất danh dự” là sao? Ai trong làng cũng biết lý do Diệp Phương và Hứa Văn Thư vội vàng đính hôn là vì hai người bị bắt gặp đang hôn nhau và chuyện đó đã lan truyền khắp nơi.
Chẳng lẽ việc này không phải tình cờ, mà là Diệp Phương cố tình tính toán? Cố ý để người khác thấy, rồi tung tin đồn, ép Hứa Văn Thư phải cưới cô ấy? Ai cũng biết, Hứa Văn Thư là thanh niên trí thức đầu tiên trong làng năm nay thi đỗ đại học, tương lai rất sáng lạn.
Ngay cả trưởng thôn cũng muốn gả con gái mình cho anh ta.
Diệp Phương sốt sắng muốn lấy anh ta cũng là điều dễ hiểu.
Vậy thì, người thật sự giở trò không phải là Diệp Thanh Nguyệt mà là Diệp Phương! Trần Ngọc Lan lúc này cũng hiểu Diệp Thanh Nguyệt đang muốn làm gì.
Cô ta muốn hủy hoại danh dự của bà và Diệp Phương! Đúng là bà biết Diệp Thanh Nguyệt và Hứa Văn Thư có chút quan hệ mờ ám.
Nhưng Trần Ngọc Lan chưa bao giờ lén lút cầu xin Diệp Thanh Nguyệt để nhường Hứa Văn Thư cho con gái mình.
Với tính cách nhút nhát, sợ sệt của Diệp Thanh Nguyệt, dù bị bắt nạt cũng chẳng dám tố cáo.
Dù có tố cáo, cô ta cũng không thể nói thắng được bà, huống chi là giành được người đàn ông đó? Hứa Văn Thư là người thành phố, lại vừa đỗ đại học, điều kiện như vậy thì đi đâu chẳng được coi trọng.
Một người như Diệp Thanh Nguyệt có giữ nổi anh ta không? Chi bằng để cho Tiểu Phương còn hơn! Nhưng những suy nghĩ này, Trần Ngọc Lan chỉ dám nghĩ trong đầu, sao có thể nói thẳng ra trước mặt mọi người? Diệp Thanh Nguyệt giờ lại đem những chuyện này ra, chẳng khác nào đang bôi nhọ danh tiếng của Tiểu Phương và làm hỏng mất hình tượng bao năm qua của bà! “Thanh Nguyệt, cháu đang nói bậy bạ gì thế?!” Trần Ngọc Lan không chịu để mình bị đổ oan, lập tức phản bác: “Dì nói như vậy từ lúc nào? Sao cháu lại dựng chuyện như thế? Có thấy hổ thẹn không?” Nghe bà ta lớn tiếng quát, Diệp Thanh Nguyệt chỉ mím môi, đôi mắt ngấn lệ: “Dì hai, nếu dì nói là dì không nói, vậy thì cứ coi như dì chưa từng nói gì.” Nói xong, Diệp Thanh Nguyệt im lặng, chỉ đứng đó mà lau nước mắt.
Vẻ yếu đuối đáng thương của cô khiến ai nhìn cũng không nghĩ rằng lời cô vừa nói là dối trá.
Mọi người chỉ có thể cho rằng, cô bị Trần Ngọc Lan dọa nạt, không còn cách nào khác mới phải nói ra những lời đó.
Nhìn Diệp Thanh Nguyệt khóc sướt mướt, Trần Ngọc Lan như có gì mắc nghẹn trong cổ họng, không thể nào nuốt trôi được.
Con bé này, bình thường một tiếng cũng không nói ra hồn, vậy mà hôm nay lại có thể làm bà ta mắc bẫy như vậy, đúng là lật thuyền trong mương! Thấy mẹ mình bị hại, Diệp Vệ Tinh lập tức nổi giận: “Diệp Thanh Nguyệt, mày nói vớ vẩn cái gì đấy! Trong làng ai chẳng biết em gái tao ngoan ngoãn hiền lành, sao có thể đi giành giật đàn ông với mày? Tao nghĩ mấy bức thư này là mày bịa ra! Đưa tao coi!” Hắn đi nhanh tới, đưa tay định giật lấy xấp thư trên tay Diệp Thanh Nguyệt.
Chẳng lẽ việc này không phải tình cờ, mà là Diệp Phương cố tình tính toán? Cố ý để người khác thấy, rồi tung tin đồn, ép Hứa Văn Thư phải cưới cô ấy? Ai cũng biết, Hứa Văn Thư là thanh niên trí thức đầu tiên trong làng năm nay thi đỗ đại học, tương lai rất sáng lạn.
Ngay cả trưởng thôn cũng muốn gả con gái mình cho anh ta.
Diệp Phương sốt sắng muốn lấy anh ta cũng là điều dễ hiểu.
Vậy thì, người thật sự giở trò không phải là Diệp Thanh Nguyệt mà là Diệp Phương! Trần Ngọc Lan lúc này cũng hiểu Diệp Thanh Nguyệt đang muốn làm gì.
Cô ta muốn hủy hoại danh dự của bà và Diệp Phương! Đúng là bà biết Diệp Thanh Nguyệt và Hứa Văn Thư có chút quan hệ mờ ám.
Nhưng Trần Ngọc Lan chưa bao giờ lén lút cầu xin Diệp Thanh Nguyệt để nhường Hứa Văn Thư cho con gái mình.
Với tính cách nhút nhát, sợ sệt của Diệp Thanh Nguyệt, dù bị bắt nạt cũng chẳng dám tố cáo.
Dù có tố cáo, cô ta cũng không thể nói thắng được bà, huống chi là giành được người đàn ông đó? Hứa Văn Thư là người thành phố, lại vừa đỗ đại học, điều kiện như vậy thì đi đâu chẳng được coi trọng.
Một người như Diệp Thanh Nguyệt có giữ nổi anh ta không? Chi bằng để cho Tiểu Phương còn hơn! Nhưng những suy nghĩ này, Trần Ngọc Lan chỉ dám nghĩ trong đầu, sao có thể nói thẳng ra trước mặt mọi người? Diệp Thanh Nguyệt giờ lại đem những chuyện này ra, chẳng khác nào đang bôi nhọ danh tiếng của Tiểu Phương và làm hỏng mất hình tượng bao năm qua của bà! “Thanh Nguyệt, cháu đang nói bậy bạ gì thế?!” Trần Ngọc Lan không chịu để mình bị đổ oan, lập tức phản bác: “Dì nói như vậy từ lúc nào? Sao cháu lại dựng chuyện như thế? Có thấy hổ thẹn không?” Nghe bà ta lớn tiếng quát, Diệp Thanh Nguyệt chỉ mím môi, đôi mắt ngấn lệ: “Dì hai, nếu dì nói là dì không nói, vậy thì cứ coi như dì chưa từng nói gì.” Nói xong, Diệp Thanh Nguyệt im lặng, chỉ đứng đó mà lau nước mắt.
Vẻ yếu đuối đáng thương của cô khiến ai nhìn cũng không nghĩ rằng lời cô vừa nói là dối trá.
Mọi người chỉ có thể cho rằng, cô bị Trần Ngọc Lan dọa nạt, không còn cách nào khác mới phải nói ra những lời đó.
Nhìn Diệp Thanh Nguyệt khóc sướt mướt, Trần Ngọc Lan như có gì mắc nghẹn trong cổ họng, không thể nào nuốt trôi được.
Con bé này, bình thường một tiếng cũng không nói ra hồn, vậy mà hôm nay lại có thể làm bà ta mắc bẫy như vậy, đúng là lật thuyền trong mương! Thấy mẹ mình bị hại, Diệp Vệ Tinh lập tức nổi giận: “Diệp Thanh Nguyệt, mày nói vớ vẩn cái gì đấy! Trong làng ai chẳng biết em gái tao ngoan ngoãn hiền lành, sao có thể đi giành giật đàn ông với mày? Tao nghĩ mấy bức thư này là mày bịa ra! Đưa tao coi!” Hắn đi nhanh tới, đưa tay định giật lấy xấp thư trên tay Diệp Thanh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.